• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Dịch Sinh vừa đáp lại Triệu Sĩ Hành một câu, nghe tiếng nhìn lại, nhịn cười ném đi điếu thuốc cầm trên tay kéo cô, kéo một phát, Đường Phương như cá ra khỏi nước, thở hổn hển lai bị dính trở về.

Trần Dịch Sinh không nhịn được cười ra tiếng.

Lại kéo hai cái, càng dính chặt hơn, Đường Phương không ra được.

"Chị gái, xem ra bồn cầu này quá thích chị rồi... Ha ha ha ha ha ha."

"Anh ăn cơm no chưa? Dùng sức đi!" Đường Phương thở hổn hển phàn nàn, ủng đi mưa chạm vào trên đùi Trần Dịch Sinh, hai tay dùng sức túm.

Trần Dịch Sinh suýt chút nữa bị túm ngã trên người cô, cười đến suýt gãy lưng: "Tôi thật sự chưa ăn, nhưng chị chắc chắn ăn no rồi. Không được, cười đến không còn sức nữa rồi. Chị chờ một chút. Triệu Sĩ Hành —— Triệu Sĩ Hành cậu tới đây. Tôi kéo không nổi, quá nặng rồi."

Nặng moá anh! Đường Phương mặt đen lên, hai tay chống ở bên cạnh bồn cầu, dùng sức, không biết làm sao cơ bắp mấy năm này nên đổi tên là thịt BYE BYE, thật sự đỡ không nổi một cô gái hơi mập 1mét 64, 56 kg.

Nhóm công nhân ở cửa lớn cười toe toét. Triệu Sĩ Hành ba bước biến thành hai bước chạy tới, vừa thấy dáng vẻ của Đường Phương, không nhịn được quay sang cũng cười ra tiếng.
"Cười xong chưa?!" Đường Phương khó chịu khẽ quát một câu, nếu như ánh mắt của cô có thể bắn tên, Triệu Sĩ Hành và Trần Dịch Sinh hiện tại đã là hai thuyền cỏ mượn tên Khổng Minh. (*)
(*) Đọc về kế “thuyền cỏ mượn tên” của Khổng Minh tại đây: https://mb.dkn.tv/van-hoa/vi-sao-tao-thao-khong-ban-hoa-tien-thieu-chay-thuyen-co-muon-ten-cua-gia-cat-luong.html

Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành mỗi người giữ chặt một tay cô: "Được rồi được rồi, nào, một, hai, ba!"

Đường Phương thật vất vả đứng thẳng, cảm thấy bờ mông run lên, đuôi xương cụt cũng đau, bắp chân đã bị chuột rút.

Triệu Sĩ Hành ho khan hai tiếng: "Chị gái chị có muốn thử cử động hay không, nhìn xem có bị thương gân cốt hay không."

Đường Phương cố gắng khẽ uốn éo cơ thể.

"Có thể cử động được, không có việc gì." Trần Dịch Sinh đi vòng quanh Đường Phương một vòng, cười hì hì hỏi: "Này, chị gái cái áo gió vận động ARCTERYX này cũng là mua ở taobao sao? Có thể cho tôi xin link chứ. Chị gái thật tinh mắt."

Đường Phương hít thật sâu, cô tuyệt đối không có khuynh hướng bạo lực, loại xúc động mãnh liệt rất muốn đánh người này, nhất định là bởi vì Trần Dịch Sinh quá cần ăn đòn.

Trần Dịch Sinh nhớ tới gì đó, quay người chỉ về cửa sổ bát giác: "Xin hỏi, tối ngày mai chị có rảnh tới làm vệ sinh giúp tôi được hay không? Tôi ở phòng 102. Chị vao nhìn một chút, trong phòng rất sạch sẽ, tối nay lắp đặt lò sưởi trong tường, dọn dẹp cũng không tốn công đâu. Sau đó chị gửi link mua áo gió vận động và giày đi mưa cho tôi nhé."

Không vào hang cọp sao bắt được cọp! Đường Phương hạ thấp giọng: "Được". Trước tiên tạm ẩn công phu và tên tuổi, đánh vào trong lòng địch, biết mình biết người, sau đó lại đường đường chính chính tính toán nợ nần với anh ta.

Chưa đi được hai bước, Trần Dịch Sinh lại cười tủm tỉm vươn tay: "Chị gái, xin thêm điếu thuốc được không?" Điếu thuốc xin ké vừa rồi là vì chị mới ném đi, cho nên... Trên mặt anh ta viết bốn chữ đương nhiên là vậy.

Đường Phương nhờ ngọn đèn nhìn anh ta một cái, rõ ràng là khuôn mặt mắt hoa đào bờ môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, vô liêm sỉ vô lại nhưng lí lẽ thẳng thừng lại như thế, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nén xuống lửa giận, Đường Phương móc ra hộp thuốc lá, trực tiếp đưa tới trước mặt Trần Dịch Sinh.

Lời ngầm: Mặt anh cũng ghê gớm thật! Sao không lên trời luôn đi! Tự cầm lấy!

Trần Dịch Sinh sững sờ, lập tức cười đến vô cùng xán lạn, nhiệt tình bắt lấy hộp thuốc lá: "Cho tôi cả à?! Chị gái cũng quá khách sáo rồi, ngại quá, cám ơn cám ơn."

Hộp thuốc lá Trung Nam Hải dừng một chút giữa ngón tay hai người, thản nhiên rơi vào trong tay Trần Dịch Sinh.

Trần Dịch Sinh hào sảng: "Như vậy, ngày mai chị giúp tôi mua một cây nhé. Tôi trả tiền cho chị. Triệu Sĩ Hành cậu hút Trung Nam Hải 1mg chưa, y như rút sạch khí ấy, cực kì thú vị. Cho cậu mấy bao mang đến công ty, đảm bảo khiến toàn thể dân hút thuốc UDI các cậu được mở rộng tầm mắt."

Đường Phương chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như thế, làn môi trên chạm làn môi dưới, nếu như ở trong phim hoạt hình, trong miệng cô sẽ bay ra ba chữ MMP (**).
(**) Tương đương với Mother F*cker trong tiếng Anh

"Chị mua hộ được không ?" Trần Dịch Sinh chỉ nhìn thấy miệng cô động lại không nghe thấy âm thanh.

"Không có gì." Đường Phương rít trong kẽ răng ra ba chữ, tay chìa ra: "300."

Triệu Sĩ Hành lập tức móc ví tiền, rút ra ba tờ ông Mao (***)nhét vào trong tay Đường Phương: "Cảm ơn. Ngại quá, nếu không đủ tiền, chị cứ nói với tôi, thừa cũng không cần trả lại, coi như tiền đi lại. Chị gái họ gì?"
(***) ba tờ 100 tệ

Đi theo làm tùy tùng xuất tiền xuất lực, quả nhiên không hổ là con chó sói Trần Dịch Sinh.

Đường Phương đang muốn mở miệng bịa chuyện mình họ Phương, bên ngoài cửa sắt vang lên tiếng cót két.

"Cô Đường—— chúng tôi tới rồi!"

Tiếng chồng Tiểu Tống nhiệt tình vang dội trong hoa viên trống trải.

Giọng Tiểu Tống cũng không kém so với chồng: “A, cô Đường, phòng 102 nhà cô có người rồi!"

Nghịch thuỷ ơi là nghịch thuỷ! Mày còn muốn gây họa đến mức nào?!

***

Đường Phương hít một hơi thật dài, không nhìn Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành bên người, quay người đi xuống bậc thang, bờ mông hơi ê ẩm.

"Cô Đường, xin lỗi, vừa mới cơm nước xong xuôi, chúng tôi sẽ chuyển ra ngoài." Chồng Tiểu Tống chạy ra chào đón, xắn tay áo chuẩn bị làm việc.

Đường Phương dặn dò vài câu, đưa một tờ giấy: "Danh sách tôi đều viết xong rồi, anh đối chiếu qua một chút, lúc đi ra ngoài đưa tờ danh sách cho bảo an."

Cô quay đầu liếc qua cửa lớn, vậy mà đã đi mất, chỉ còn lại hai ba cái bao tải.

Bọn chuột nhắt có tật giật mình! Cũng nên để cho bọn ho biết rõ cử động ba thước trên đầu có thần linh. Đường Phương nhẩm lại những điều mục cần đàm phán với Trần Dịch Sinh qua một lần, dựa vào nguyên tắc an toàn đầu tiên, nói đại khái với vợ chồng Tiểu Tống, nhờ hai người bọn họ ở lại tính toán cũng như hỗ trợ cô.

Chồng Tiểu Tống lại xắn tay áo cao lên hơn chút, tràn đầy hào khí: "Cô Đường! Cô yên tâm."

Tiểu Tống từ trong đống lẫn lộn tìm ra một cái thanh treo rèm cửa, nắm ở trong tay xoay vài cái, kiên định gật đầu với Đường Phương, chỉ thiếu không hô một tiếng "Sư phụ, có Lão Tôn đây!"

Sau khi bận rộn môt lúc, qua lại phòng 202, đống đồ dần biến mất khỏi cửa sắt.

Đường Phương thấy chuyển đã tương đối, xoay người thấy Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành lại xuất hiện ở cửa lớn, đang nhìn cô không biết nói gì. Môt đống ngọc phỉ thuý vô cùng đẹp có lẽ đã chuyển vào toàn bộ, tương lai có thể sẽ biến thành một phần của 102. Đường Phương bảo vợ chồng Tiểu Tống để ý, chính mình đi nhanh tới.

"Triệu Sĩ Hành?" Đường Phương xốc mũ áo gió vận động lên, hỏi anh Triệu trông đứng đắn trung thực lại luôn mơ hồ.

"Đường —— cô Đường?" Triệu Sĩ Hành chột dạ vươn tay, không nhịn được lén liếc Trần Dịch Sinh. Trần Dịch Sinh chỉ cười tò mò dò xét Đường Phương từ trên xuống dưới.

Tay Đường Phương mang theo mưa phùn hơi lạnh và ẩm ướt, giọng cũng lành lạnh: "Chào anh Triệu, tôi là Đường Phương, lần trước chúng ta đã nói chuyên qua điện thoại."

Triệu Sĩ Hành cảm thấy ánh mắt cô Đường cặn kẽ chín mươi sáu tựa như dao găm. Nhưng anh ta nói đều là sự thật, chỉ là thời gian mơ hồ, trên thực tế không tính là lừa gạt cô.

Rút tay trở về, Triệu Sĩ Hành cười khan hai tiếng: "Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy." Anh ta muốn lau hơi nước dính từ bàn tay cô, lại cảm thấy không quá lịch sự, càng thêm bất an. May mà Đường Phương đã chuyển hướng về phía Trần Dịch Sinh.

Trần Dịch Sinh lại giảm thấp âm thanh xuống, vẻ mặt ân cần và đồng tình nói cho Đường Phương: "Cô ướt."

Thấy Đường Phương lộ ra khuôn mặt đen đầy dấu chấm hỏi, tay phải Trần Dịch Sinh làm ra một hình quả đào giữa không trung, quả đào rất lớn: "Phía sau quần cô ướt mảng lớn như thế này."

"Nước từ bồn cầu kia." Trần Dịch Sinh kết luận, ánh mắt đồng tình rơi vào trên quần Đường Phương.

Không có việc gì cậu nhìn chằm chằm vào bờ mông nữ chủ nhà người ta làm gì vậy... Triệu Sĩ Hành yên lặng lui ra hai bước, anh ta còn muốn giữ chút mặt mũi.

Đường Phương cảm thấy mình chỉ cần thở một phát là ra lửa thiêu đốt Trần Dịch Sinh, lại coi như không nghe thấy, hếch cằm về phía tay trái Trần Dịch Sinh đeo thạch cao, như cười như không hỏi: "Nữ thần kinh?"

Trần Dịch Sinh lại cảm giác mình còn thiếu mấy chữ, cười hì hì giơ thạch cao lên: "Điện thoại lừa dối? Tôi có bệnh? Cô mắng tôi bốn câu còn bảo tôi cút. Coi như chúng ta hoà nhau được chứ?."
Tôi bảo anh cút, anh có cút sao? Đường Phương ôm cánh tay, cười lạnh: "Nghe nói anh bị nhốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ trong đống tuyết âm 50 độ ?" Vậy mà không làm đông lạnh da mặt dày như tường thành của anh.

Trần Dịch Sinh có chút thẹn thùng giật giật mũ lưỡi trai: "Triệu Sĩ Hành ngay cả cái này cậu cũng kể à. Đúng là có chút mất mặt, trong tháng hai tôi không cẩn thận bị nhốt ở vùng ngoại ô Oymyakon, có một hố tuyết, tôi không chú ý, bị lún vào."

Trong tháng hai? Đường Phương cực lực giảm xuống cảm giác tồn tại của mình liếc Triệu Sĩ Hành.

Triệu Sĩ Hành như một học sinh tiểu học bị bạn học bóc mẽ lời nói dối, không nhịn được còn muốn lấy lại chút mặt mũi, mở to mắt nói với Đường Phương: "Thật ra thấp nhất là xuống đến âm 53 độ đấy."

Đường Phương cười càng lạnh hơn, lại nhìn lướt qua bên cạnh Triệu Sĩ Hành. Triệu Sĩ Hành ngửa đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt, anh ta chỉ là không nói thời gian cụ thể mà thôi.

Trần Dịch Sinh lại theo đó cung cấp lời chứng minh mình cũng không xui xẻo như vậy: "Thật ra tôi chỉ bị nhốt 55 giờ đồng hồ, hậu cần cứu viện lái xe đến thị trấn mất mười bảy giờ."

Chậc? ! Đường Phương cảm giác mình vẫn là đánh giá quá thấp độ dày da mặt của hai người này, đang chuẩn bị trực tiếp đi vào chủ đề, Trần Dịch Sinh lại nhìn trong hoa viên, cười vô cùng vô hại: “Bồn cầu dính cô như vậy cũng không cần sao?"

Đường Phương mặt đen lên trừng anh ta.

Trần Dịch Sinh cười tủm tỉm nghiêng người vươn tay: "Nào đến nhà của tôi ngồi một chút? Ngồi xuống rồi trò chuyện."

"Nhà của tôi." Đường Phương sửa lời anh ta: "102 là nhà của tôi."

Trần Dịch Sinh nhún vai, cười đến càng chân thành: "Được, nhà của cô. Chúng ta vào nhà của cô ngồi một chút?"

Mặt Đường Phương càng đen hơn rồi.



Câu chuyện nhỏ

Trần Dịch Sinh: Đường Phương, tôi gọi một tiếng, cô dám đáp lại sao?

Đường Phương: Cút.

Triệu Sĩ Hành: Cô Đường, tôi có thể giải thích mà.

Đường Phương: Cút.

Phương Thiếu Phác: Đường Phương —— đó là em gái tôi ——

Đường Phương: Cút em gái anh.

Chu Đạo Ninh: Đường Đường, đi lên làm đề toán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK