Mới vào tháng sáu, mà Đông Hải đã nóng như đang ở trong lò lửa.
Bầu trời trong xanh không một đám mây, ánh nắng mặt trời chói chang làm người ta tưởng tượng nó giống như một quả cầu lửa đang treo lơ lửng giữa bầu trời.
Trường trung học phổ thông Đông Hải.
Bây giờ là năm giờ rưỡi chiều.
"Reng reng reng…"
Ngay sau khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, toàn bộ khuôn viên sân trường giống như vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu, bên trong lập tức có tiếng nói ồn ào truyền ra.
Một lát sau, một số lượng lớn học sinh từ các dãy phòng học bắt đầu đi ra, tụm năm tụm bảy cười nói vui vẻ với nhau đi về phía cổng trường.
"Má! Trời bữa nay nóng quá!" Có người chửi bới nói.
"Vương Đằng ca, tối nay đến quán bar Tường Vi uống rượu đi."
Bỗng có một âm thanh kéo Vương Đằng đang suy nghĩ gì đó về với hiện thực.
"Hứa Kiệt!"
Hắn nhìn người đang đi đến, là một gương mặt quen thuộc, những ký ức xa xưa bắt đầu hiện ra trong tâm trí hắn, đây là một trong những đứa bạn hay chơi cùng với hắn thời còn học cấp ba.
"Các ngươi cứ chơi đi, đêm nay ta không đi được, bởi vì hôm nay hơi nhứt đầu." Vương Đằng nói.
Hứa Kiệt vội vàng la lên: "Đừng, Vương Đằng ca, đám anh em chúng ta vốn đã không có bao nhiêu người, nếu như ca không đến thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, mà chúng ta cũng lâu rồi không có tụ họp lại với nhau, hay thế này đi, thay đổi thời gian thành ngày mai? Hay ngày mốt?"
Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy thì buổi tối ngày mai đi."
"Được, tiểu đệ đi thông báo với đám tiểu Vi một tiếng, hẹn gặp lại buổi tối ngày mai." Hứa Kiệt cao hứng cười nói.
Hai người đi đến trước cửa trường học, phía trước đột nhiên xảy ra náo loạn.
"Hả, phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người tập trung thế." Hứa Kiệt lúng túng hỏi.
"Để ta đi qua đó nhìn xem."
Nói xong hắn vội vàng chạy tới, gạt đám người trước mắt rồi chen lấn đi vào bên trong.
Còn Vương Đằng hai tay bỏ vào túi, chậm rãi đi tới, có mấy tên học sinh vừa nhìn thấy hắn vội vàng tránh sang một bên, sợ sẽ chọc đến hắn.
Bởi vì bản thân Vương đại thiếu cũng có tên tuổi rất lớn!
Vương Đằng không khỏi tự chế giễu mình.
Đáng tiếc cái thanh danh này đúng thật không phải là cái gì tốt.
Hắn đứng trước đám đông, nhìn thấy trên sân đất trống có một nữ sinh đang đánh đám thanh niên ăn chơi lêu lổng tóc nhuộm xanh nhuộm vàng ngã đầy ra đất, đánh đến nỗi người nào người nấy cũng khóc lóc kêu cha gọi mẹ, nhìn nữ sinh kia với ánh mắt đầy sợ hãi.
Kết hợp với lời bàn tán xung quanh, thì hắn cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Một đám thanh niên ăn chơi lêu lổng thích tụ tập nằm vùng ở các trường cao trung với sơ trung, chuyên môn ra tay ức hiếp các học sinh, dọa dẫm bắt nạt, đùa bỡn nữ sinh, vân vân và mây mây…
Vì học sinh sợ gây nên phiền phức, nên đa số đều lựa chọn nhẫn nhịn, vì vậy càng ngày càng cổ vũ tinh thần cho bọn côn đồ đầu đường xó chợ này.
Vừa mới tan học thì mấy tên tóc vàng tóc xanh này lại đụng phải Hà Mạn Dung, vừa hay cô nàng này dáng vẻ xinh đẹp, sau đó không nhịn nổi chạy đến đùa bỡn nàng, còn nói mấy câu có ngôn từ thiếu ý thức.
Nhưng bọn hắn không nghĩ đến, Hà Mạn Dung không những không phải là quả hồng mềm mặc cho bọn hắn muốn bóp sao thì bóp, mà ngược lại còn nắm phải một đóa hoa hồng có gai.
Nàng ngay lập tức nổi giận ra tay, đánh hai ba lần khiến cho đám bị đánh không đứng dậy nổi.
"Hà nữ thần không hổ với danh cao cấp Võ Đồ, mấy tên thanh niên ăn chơi lêu lổng cũng xem như đá trúng thiết bản!"
Một nam sinh đứng bên cạnh giơ nắm đấm lên, mặt bởi vì quá kích động nên có chút phiếm hồng.
Nhưng nghe lời nói của hắn, hẳn là đã đem Hà Mạn Dung tôn lên làm nữ thần.
"Trước kia cũng nghe nói cô gái tên Hà Mạn Dung này là một học bá, nhưng không nghĩ đến thân thủ của nàng cũng lợi hại như vậy, chẳng lẽ từng học qua Taekwondo sao? Hay là đai đen cửu đẳng trong truyền thuyết?"
(*Đẳng 9 của Taekwondo - Đai đen - hay còn được gọi là Võ sư cửu đẳng)
"Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đôi chân dài này thật sự rất hiếm thấy, chỉ mới cấp ba mà thân hình đã chuẩn như vậy, sau này chắc hẳn sẽ có!"
Vương Đằng đang cảm thán về sự dũng mãnh của Hà Mạn Dung, thuận tiện thưởng thức vẻ đẹp của thế gian, nhưng đột nhiên nghe được bốn chữ [ Cao cấp Võ Đồ ], biểu cảm trên mặt chợt cứng lại.
Hắn có chút choáng váng!
Mình có phải nghe lầm cái gì hay không?
Cũng đúng, mình vừa mới trùng sinh, tinh thần có chút không ổn, nghe lầm cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này, Hứa Kiệt bu lại chỗ hắn, ao ước nói: "Trường của chúng ta tổng cộng có năm cao cấp Võ Đồ, Hà Man Dung là một trong số đó và cũng là nữ sinh duy nhất, nàng xuất thân từ gia đình bình thường, thật đúng là thiên tài!"
"..." Vương Đằng chỉ im lặng không nói gì.
Mẹ nó cao cấp võ đồ, xem ra vừa rồi hắn thực sự không có nghe lầm.
Thế nhưng, sau khi trọng sinh đô thị, đột nhiên lại lòi ra một cái nghề nghiệp cao năng vậy, tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra?
Đây rốt cuộc có phải là trùng sinh không?
Vương Đằng dường như cảm thụ được ác ý đến từ thế giới này, nội tâm cũng đầy nghi vấn.
Hà Mạn Dung không nghĩ mình thu hút nhiều người đến như vậy, lập tức cau mày, sau đó không để ý đám lưu manh trên mặt đất, trực tiếp rời đi.
Nàng vừa đi, thì đám người vây xem tự nhiên cũng tản ra.
Vương Đằng cùng Hứa Kiệt ở cổng trường cũng chia ra đi mỗi người một ngả.
Vương Đằng tìm chiếc xe tới đón mình, ngồi lên con xe BMW đậu ở ven đường trong sự hâm mộ của đám học sinh, rồi nhanh chóng rời đi.
(*BWM: một con xe của hãng xe ở Đức, giá con x1 ở Vn tầm trên 2 tỏi đã tính thuế nếu như nhớ không nhầm :))
Trên xe, hắn nhìn khung cảnh đường phố đang từ từ lùi về sau, hai mắt có vẻ xuất thần.
Lúc này hắn mới chú ý tới, cây cảnh hai bên đường phố bởi vì dáng dấp cao lớn bất thường, thảm thực vật rất tươi tốt.
Dinh dưỡng của thảm thực vật này cũng quá tốt, khó trách lúc trước ở trong trường luôn có cảm giác có chút gì đó không hài hoà.
Thảm thực vật bên trong trường học cũng tươi tốt khác thường, chỉ là do hắn luôn chìm đắm trong việc mình trọng sinh, nên không có phác giác được gì.
Trên đường đi, Vương Đằng cũng rất kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy cùng nghe thấy.
Đường phố sạch sẽ gọn gàng, rất thuận tiện cho người qua đường, thương nghiệp phồn hoa đến trình độ khó tưởng được.
Một chút cũng không giống như đây là năm 2009, thậm chí ngay cả khi hắn trùng sinh khi đó là năm 2019 độ phồn hoa cũng không đạt đến trình độ như thế này.
Thế giới này quả nhiên có vấn đề!
Trong đầu của Vương Đằng lúc này hết sức hỗn loạn, thì đột nhiên hắn nhìn thấy một mỹ nhân thành thị tầm hai mươi tuổi, đang dắt một con chó lông xù đi dạo bên đường.
Chuyện này vốn không có vấn đề gì, nhưng con chó này cũng quá lớn đi, nó to bằng một con nghé con.
Hắn không nhịn được mà phun ra một câu nói tục.
"Con mẹ nó, đây là giống chó gì vậy? Sao lại lớn như thế!"
Hắn hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, tay sờ lên cằm kinh ngạc nói
"Xem ra chính là giống chó săn lông vàng, nhưng thế này cũng lớn quá đi?"
Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy mấy người đang dắt thú cưng đi dạo.
Những con thú cưng kia đều là chó không những thế còn rất lớn, một số con đã hoàn toàn vượt kích thước cho phép, có một số người còn trực tiếp cho con mình cưỡi lên người thú cưng để đi dạo phố.
Mấy con chó thú cưng đều biến thành thú cưỡi!
Hắn còn nhìn thấy một con mèo vậy mà có còn mọc ra hai cái đuôi, cơ thể vẫn giống như mấy con trước rất lớn, giống như một con báo săn.
Thế nhưng bọn chúng đều rất ngoan ngoãn, mọi người xung quanh đều không cảm thấy kinh ngạc, họ hoàn toàn không coi chúng là mãnh thú.
Vương Đằng đều muốn chết lặng.
Đây tuyệt đối không phải là thế giới cũ của hắn, cho dù những bạn học này vẫn là những bạn học của hắn trước kia, trường học cũng là trường học kia, thế nhưng lại có rất nhiều thứ chênh lệch nhau rất rõ ràng.
Lái xe hơn hai mươi phút, hắn đến được một căn biệt thự xa hoa, sau khi trải qua bảy tám lần rẽ phải rẽ trái, thì xe cuối cùng cũng ngừng trước một tòa biệt thự.
May mắn là nhà của hắn vẫn còn ở chỗ này.
Nói đến đây, nhà của hắn cũng được coi là một phú hào.
Gia gia của Vương Đằng có bốn người con, mà phụ thân Vương Thịnh Quốc của hắn là lão nhị, rất có năng khiếu về thương nghiệp, còn tự mình mở nhà hàng, tự tay xây dựng tập đoàn Tinh Đằng, chỉ đứng sau tập đoàn Vinh Thịnh do ông nội sáng lập.
Tập đoàn Tinh Đằng cùng tập đoàn Vinh Thịnh đều là những tập đoàn có giá trị tài sản vượt qua mức một trăm triệu nhân dân tệ.
Thế nhưng Vương Đằng cũng biết, có rất nhiều công ty lớn như thế trên toàn cầu, Vương gia ở chỗ này sở hữu một phần ba mẫu anh cũng không tệ rồi, nếu như ở trước mặt những tập đoàn chân chính, thì Vương gia cũng chỉ lớn hơn con kiến một chút.
Ở kiếp trước, Vương gia đắc tội với người khác, nên bị họ đánh đổ, chỉ có thể kiên trì được mấy tháng, sau đó tất cả các công ty đều phá sản buộc phải đóng cửa.
Vương gia bị tiêu diệt hoàn toàn cuối cùng trở thành dĩ vãng.
Hai công ty lớn có giá trị hơn trăm triệu tệ nghe qua có vẻ ổn, nhưng kết quả cũng không đủ để cho người ta nhét kẽ răng.
Không thể không nói đây là kiểu châm chọc!
Vương gia từ trên trời ngay lập tức rơi xuống phàm trần, sau đó mấy năm, sinh hoạt hầu như không bằng con heo con chó, nhận tất cả các loại chèn ép nhục nhã, cho đến khi hắn trùng sinh… Không đúng, có lẽ đây không phải là trùng sinh!
Thế giới này thay đổi quá nhiều, không biết Vương gia đã biến thành cái dạng gì nữa?
Thậm chí không biết cha mẹ của mình có phải là cha mẹ ban đầu hay không?
Đừng nói vừa bước vào cửa, ngay cả cha mẹ đều đổi thành người khác.
"Không! Không!" Vương Đằng vội vàng an ủi bản thân một câu, nội tâm cũng bình tĩnh hơn một chút, rồi mới bước vào cửa lớn của biệt thự.