Hơn sáu giờ, Vương Thắng Quốc mới về đến nhà.
Lý Tú Mai kêu người giúp việc Trần di lên lầu gọi Vương Đằng xuống ăn cơm.
"Đã nghe Trần di, con xuống dưới ngay đây."
Hắn thuận miệng trả lời.
Sau khi trở thành Võ Đồ, thính lực của hắn được cải thiện rất nhiều, tạp âm của máy sấy tóc cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.
Không đến một phút hắn đã sấy tóc xong, thuận tay rút phích cắm điện rồi đi xuống lầu ăn cơm.
Vương Thắng Quốc cùng Lý Tú Mai cũng đang đợi hắn.
Trên bàn đặt mấy bát đồ ăn nóng hổi khói bay nghi ngút, mùi thơm xộc thẳng vào trong mũi.
Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm tối.
"Con trai, hôm nay tập luyện thế nào?"
Lý Tú Mai hỏi câu mà Vương Thắng Quốc muốn hỏi nhất, hắn háo hức chờ mong nhìn thẳng vào Vương Đằng.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Thắng Quốc làm cha cũng không dễ dàng gì, bạn bè hắn lúc nào cũng khoe khoang con trai con trai con gái ưu tú với Vương Thắng Quốc, con nhà ai vừa mới trở thành trung cấp Võ Đồ, Cao cấp Võ Đồ,..
Duy nhất chỉ có Vương Thắng Quốc là không dám mở miệng, hắn đường đường là tổng tài một công ty lớn tài sản trăm triệu, nhưng con trai lại không có học vấn không có bản lĩnh.
Nếu như nói ra nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Hiện tại con trai hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng ý luyện võ, nếu như nó thực sự có thể trở thành Cao cấp Võ Đồ, thì hắn mới có thể ăn nói với người ta.
"Cũng tạm được, vì sư huynh võ quán nói con có thiên phú." Vương Đằng nói ra.
Hắn cũng không thể nói với cha mẹ là mình đã thành Trung cấp Võ Đồ, bởi vì nếu hạnh phúc đến quá đột ngột, thì hắn sẽ sợ hai người họ sẽ ngất xỉu vì sung sướng.
Vậy hắn mới hoãn lại từ từ nói với bọn họ.
"Có thiên phú là tốt rồi, có thiên phú là tốt rồi."
Vương Thắng Quốc vui đến mức híp cả mắt lại, vẫy tay hưng phấn nói to: "Ngươi chỉ cần chăm chú tập luyện, mặc dù Vương gia chúng ta không tính là một đại phú hào, nhưng cũng tốt hơn so với người bình thường rất rất nhiều, còn về phương diện tài nguyên thì ngươi không cần phải lo lắng."
Vương Đằng chỉ gật nhẹ đầu không nói gì.
Hắn cũng không phải lo lắng nhiều về vấn đề tài nguyên, nhưng có lẽ những người khác phải cần rất nhiều tài nguyên để luyện võ, nhưng hắn lại không phụ thuộc quá nhiều vào tài nguyên.
Với bàn tay vàng, thì tài nguyên của người khác cũng chính là tài nguyên của hắn!
"Nào, tập luyện cả ngày nên chắc bụng cũng đói rồi, vậy nên phải ăn nhiều một chút."
So với việc Vương Đằng có trở thành Võ Giả hay không, Lý Tú Mai lại càng quan tâm hắn có thể chịu khổ được hay không nữa, nhìn Vương Đằng ăn ngấu nghiến nàng có chút đau lòng.
Vương Đằng cũng không thèm nói chuyện nữa, vì không có chuyện để nói, vả lại thịt Tinh Thú ăn quá ngon, nhiều mỡ nhưng ăn không ngán, vừa vào miệng đã tan ra.
Nuốt xuống bụng lại có cảm giác như đang có một dòng năng lượng ấm áp chạy khắp cơ thể, xoa dịu cơn mệt mỏi.
Lý Tú Mai cùng Vương Thắng Quốc cũng ăn một ít, nhưng không dám ăn quá nhiều.
Bọn họ không phải là người luyện võ, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.
Mặc dù người bình thường ở thời đại Võ Thuật bị nguyên lực ảnh hưởng, nên có thể chất cao hơn rất nhiều, nhưng đó là thay đổi trong một thời gian dài nên không tạo thành ảnh hưởng cho cơ thể.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Đằng chuẩn bị đi đến Tinh Cực võ quán thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Khi bắt máy, giọng nói Hứa Kiệt từ điện thoại truyền ra.
"Vương Đằng ca, đám chúng ta cũng tới quán bar Tường Vi rồi, anh mau tới đây đi."
Vương Đằng cuối cùng cũng nhớ ra một việc mà hắn đã quên từ lâu, hắn cười một tiếng rồi nói: "Được rồi, đợi một lát tới liền đây."
"Xem ra tối nay không đến Tinh Cực võ quán được rồi."
Vương Đằng hơi tiếc một chút, nhưng hắn cũng không thể cứ suốt ngày chạy nhảy trong võ quán.
"Coi như đi khuây khỏa một chút vậy."
Vương Đằng chào hỏi cha mẹ một tiếng, sau đó mới bước ra khỏi cửa.
Rừm rừm rừm…
Tiếng xe thể thao vang vọng trên đường phố, bất kể là kiểu dáng thân xe hay tiếng gầm của bộ máy, chúng đều là tâm điểm thu hút sự chú ý của người qua đường.
Con phố quán bar Nam Thành!
Ở Đông Hải có rất nhiều con phố quán bar, mà phố Nam Thành cũng được coi là nơi phồn hoa nổi tiếng nhất.
Vi đa số các quán bar đều tập trung ở nơi này, với rất nhiều thể loại khác nhau, phong cách khác nhau nên mức giá cũng khác nhau.
Quán bar bình dân thì phù hợp với chi tiêu giới bình dân, còn các quán bar cao cấp thì lại thích hợp với tầng lớn cơ trong xã hội, hoặc là con em nhà giàu.
Mặc dù không thể nói như vậy, nhưng trong vô thức người dùng lại phân chia thành nhiều tầng lớp khác nhau.
Cứ đến ban đêm, đèn đường đèn quán bar lại được bật lên, ánh đèn neon cùng những tia sáng đủ màu đan xen vào nhau, tạo thành một mỹ cảnh lung linh huyền ảo.
Tầng lớp thanh niên thành thị ban ngày đều làm công việc nặng nhọc, áp lực rất lớn nên buổi tối chỉ muốn tìm một nơi để thả lỏng bản thân.
Áp lực xã hội chưa từng biến mất, mà bây giờ còn có thời đại Võ Đạo, áp lực lại nặng thêm.
Nên bọn họ cần một nơi để giải tỏa!
Đương nhiên đối với những người như Vương Đằng mà nói, đơn giản chỉ đang tìm một nơi thú vị để ăn chơi.
Bên ngoài quán bar Tường Vi, đang đậu một hàng xe thể thao sang trọng, làm Vương Đằng tìm mất nửa ngày, mới có thể tìm thấy một chỗ trống để đậu xe, sau đó mới đi vào bên trong quán bar.
Ùm ùm!
Một cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài quán bar, biến cho cả hai thành những thế giới khác nhau.
Ngay sau khi cánh cửa được mở ra, tiếng âm nhạc sôi động, tiếng cười đùa của trai xinh gái đẹp, ánh sáng chói loá xen lẫn vào nền nhạc, chúng tập hợp lại với nhau xông thẳng vào màng nhĩ cùng hai mắt Vương Đằng.
"Thật sự là một cảm giác quen thuộc!"
Kiếp trước, sau khi Vương gia thất bại và biến mất, Vương Đằng hầu như không còn đến quán bar nữa.
Hắn giống như bị nơi ồn ào náo nhiệt này trục xuất vậy.
Nhưng bây giờ hắn đã quay trở lại!
Vương Đằng nhanh chân đi vào quán bar Tường Vi với gương mặt điển trai, quần áo trang sức của nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, cộng thêm hai ngày nay tập luyện tập nên cơ thể cũng cường tráng hẳn lên, diện mạo cũng sáng láng hơn bao giờ hết, cả người giống như vừa được phủ lên một lớp kim cương, lộ ra vẻ hoa lệ bắt mắt.
Thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái, tựa hồ có một chút hứng thú với hắn.
Vương Đằng từng là một thớt thịt khô, nhưng bây giờ đã trở thành một tiểu thịt tươi, tuy vẻ mặt còn có chút non nớt, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
Bởi vì kiếp trước hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, trải qua một cuộc sống thăng trầm biến cố.
Hưởng thụ qua sự giàu sang, cũng cảm thụ được sự nghèo khổ.
Đã từng là một thiếu niên hăng hái khí phách, đã từng lún sâu vào cuộc sống nghèo khó, sống trong sự thất bại…
Những kinh nghiệm phong phú trước đó đã tạo nên khí chất điềm tĩnh của hắn, làm cho người khác vừa nhìn thấy đã có thể dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Vương Đằng liếc mắt nhìn quầy rượu trong quán bar, tìm đám Hứa Kiệt.
Lúc này bên trái có một giọng nói truyền tới.
"Vương Đằng ca, ở chỗ này, ở chỗ này!"
Vương Đằng nhìn về hướng nữ sinh đang vẫy tay với mình, Bạch Vi, một tiểu muội trong hội bàn tròn của hắn.
Tóc búi sau đầu, bộ dáng hết sức hoạt bát, pha lẫn một chút yêu kiều mê hoặc.
Vương Đằng vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ của tiểu nha đầu này sau khi trưởng thành được người ta gọi là tiểu quỷ hại nước hại dân, không biết bao nhiêu nam nhân bị nàng mê hoặc.
"Các cũng tới sớm quá ha."
Bạch Vi nhường chỗ cho Vương Đằng, Vương Đằng cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vương Đằng ca, là do ca đến muộn thôi." Hứa Kiệt phàn nàn nói.
"Đêm nay còn dài, quán bar cũng vừa mới mở cửa thì đến sớm để làm gì." Vương Đằng mỉm cười nói.
"Vương Đằng ca."
Một nam sinh khác cũng lên tiếng chào hỏi Vương Đằng.
"Dư Hạo, đã lâu không gặp." Vương Đằng đưa mắt nhìn đối phương.
"Gần đây cha đệ trông chừng nghiêm ngặt, nhưng cũng may là hôm nay vẫn có thể trốn được ra bên ngoài." Dư Hạo bất đắc dĩ nói.
"Tên tiểu tử này bị cha hắn túm cổ bắt luyện võ." Hứa Kiệt cười trên nỗi đau của người khác.
"Hả? Tập luyện thế nào rồi?" Vương Đằng kinh ngạc nói.
"Đệ mới lên Võ đồ cấp thấp." Dư Hạo gãi gãi đầu, ngại ngùng nói.
"Chết tiệt, tên tiểu tử ngươi vậy mà không nói một tiếng nào, im lặng luyện thành Võ Đồ cấp thấp." Hứa Kiệt khiếp sợ kêu lên, hiển nhiên hắn không hề hay biết việc này.
"Trong đám chúng ta chỉ có mình ngươi là Võ Đồ, về sau chúng ta bị tên nào ức hiếp, nhất định sẽ tìm ngươi cầu trợ giúp."
Ngay sau đó hắn lập tức vỗ vai Dư Hạo, miệng cười gian nói.
"Tiểu thử, sau này chúng ta dựa vào ngươi đấy!" Bạch Vi cũng phụ hoạ nói theo.
Dư Hạo được bọn hắn tân bốc nên có một ít đắc ý, nhất là khi được Bạch Vi nói làm cho hắn có cảm giác hưng phấn.
Gần đây cũng có mấy người rời nhóm, nên cũng khó tránh khỏi tình cảm đôi bên trở nên nhạt nhoà.
Dư Hạo với Bạch Vi chính là như vậy.
Vương Đằng cười cười, sau đó hỏi: "Sao hôm nay không thấy Viên Chính Hoa?".
Mấy người lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Hắn sẽ không tới!" Hứa Kiệt mỉm cười chế nhạo nói.
"Hả? Có chuyện gì sao?" Vương Đằng nhíu mày hỏi.
"Tên kia bỏ chúng ta đi theo Lý Vinh Thành, làm chó săn cho người ta." Hứa Kiệt bĩu môi nói.
"Lý Vinh Thành!"
Vương Đằng suy nghĩ một tẹo, sâu trong trí nhớ của hắn cũng có một người như vậy.
Gia cảnh đám Vương Đằng cũng không kém nhau bao nhiêu, cha chú đều có quen biết lẫn nhau, vì việc buôn bán nên cũng thường xuyên lui tới, cho nên đã hình thành một mối quan hệ tuần hoàn.
Mà Lý Vinh Thành ở trong Lý gia, là một đại gia tộc ở Đông Hải, mạnh hơn rất nhiều so với mấy nhà bọn họ.
Theo quan điểm Hứa Kiệt, thì Vương Chính Hoa tiếp cận Lý Vinh Thành, chính là đang muốn leo lên đùi đối phương.
Còn trường hợp của đám phú nhị đại bọn họ thì đã hình thành một mối qua hệ tuần hoàn, thực lực các nhà đều xêm xêm nhau, nên có thể gọi nhau là bạn bè.
Nếu như chênh lệch quá nhiều, ngược lại sẽ thành leo lên đùi đối phương.
"Không nói đến tên đó nữa, ai cũng có lý tưởng khác nhau, cho nên không cần phải để ý nhiều làm gì." Vương Đằng không quan tâm nữa nên nói thẳng ra.
"Đúng, không nhắc đến tên tiểu tử kia nữa, nói tới hắn lồng ngực lại khó chịu." Hứa Kiệt nói.
Mấy người bọn họ lập tức dời sang chủ đề khác, sẵn tiện gọi thêm ít rượu với trái cây, cùng nhau cười đùa vui vẻ, làm cho Vương Đằng có cảm giác như đang tìm về với tuổi trẻ.
(*) Phú Nhị Đại: thế hệ giàu có đời thứ hai.