Sau khi đám Vương Đằng vừa đi, nhân viên làm việc trong quán nhìn khung cảnh lộn xộn trong quán bar, sau đó hỏi một nam tử ngoài ba mươi tuổi mặc âu phục.
"Quản lý, chẳng lẽ cứ để họ đi như vậy sao?"
Nam tử mặc âu phục trừng mắt nhìn tên nhân viên này, tức giận nói: "Không để hắn đi thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn giữ bọn hắn lại?"
"Đúng là không có mắt!"
"Tên Triệu Cương Báo kia tuy chỉ là Võ Đồ cấp thấp, nhưng anh của hắn là một tên cao cấp Võ Đồ!"
"Còn về phần mấy tên phú nhị đại kia, nhà đứa nào mà không có tài sản trên trăm triệu, chủ yếu là trong đám còn có hai đứa là Võ Đồ, tên bị đánh ngã thì không có gì đáng nói, còn tên vừa mới xuất thủ kia ít nhất cũng là trung cấp Võ Đồ."
"Còn trẻ như vậy mà đã đến trung cấp Võ Đồ, thì ngươi biết nó mang ý nghĩa của nó là như thế nào sao?"
"Mang ý nghĩa là về sau hắn ít nhất cũng là cao cấp Võ Đồ, ngươi tên ngu ngốc cứ nháo lên! Muốn chết thì cũng đừng có kéo ta chết chung có hiểu không!"
Tên nhân viên kia bị chửi đến â khẩu không trả lời được, nội tâm cũng phục sát đất… Nguyên lai quản lý đã sớm tra rõ lai lịch của đối phương.
Thật khó trách người ta lại có thể làm quản lý, mà mình vẫn chỉ là một tên phục vụ nhỏ nhoi!
Nếu như không đụng đến chuyện gì, thì khoảng cách này cũng đâu có lòi ra.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?" Tên nhân viên phục vụ khiêm tốn thỉnh giáo.
"Cứ chờ đã, tên Triệu Cương Báo kia không phải đang đi gọi người sao? Nếu như xem tính cách có thù tất báo của hắn, một lúc sau sẽ lại về đây, không chừng lúc đó lại phá hỏng vài thứ, chờ bọn hắn rời đi hẳn kiểm kê tổn thất."
"Tên vương bát đản này, gây chuyện với ai không gây, hết lần này đến lần khác nhắm vào đám phú nhị đại kia, ngươi có tin hắn lần này khẳng định không chiếm được lợi ích gì hay không?"
"Coi như anh của hắn tự mình đến đây cũng chưa chắc làm nên trò trống gì." Nam tử mặc âu phục mắng to.
Sau đó, nghĩ nghĩ gì đó rồi nói.
"Tất cả tổn thất hôm nay cứ tính lên đầu hắn, mặc khác ngoài việc giám sát thì tất cả mọi thứ trong quán bar đều phải giữ nguyên. Đây đều là chứng cứ, ngàn vạn không được để mất, lát nữa gửi cho ta một phần, sau đó ta sẽ gửi qua Wechat cho ông chủ xem.".
"Chuyện này liên quan đến mấy tên Võ Đồ, người bình thường như chúng ta ít nhất đừng xen vào, vì vậy chỉ có thể để ông chủ giải quyết."
…..
Về sau mấy người Vương Đằng ra về, cũng không còn hứng thú đi nơi khác chơi, liền nhà ai nấy về.
Về đến nhà, thì đã hơn mười giờ.
Vương Đằng cũng không muốn tiếp tục đến Tinh Cực Võ Quán, mà ở nhà lên mạng xem tư liệu, để hiểu rõ hơn về thời đại võ đạo này.
Chuyện đêm nay, cũng đã cho hắn một hồi chuông cảnh báo.
Tùy tiện đụng phải một tên tiểu lưu manh, vậy mà thực lực cũng đã tiếp cận trung cấp Võ Đồ.
Nếu như không phải hai ngày nay hắn liều mạng nhặt thuộc tính, thì chuyện đêm nay khẳng định khó mà kết thúc, còn muốn ủ thành hoạ lớn.
Mặc dù người luyện võ chiếm tỷ lệ không cao ở trong cái xã hội mấy tỷ người này.
Nhưng vấn đề là nếu bỏ bọn hắn vào trong cái biển người này, thì ngươi hoàn toàn không biết lúc nào đen đủi sẽ đụng phải chúng.
Vạn nhất sau này chọc phải một tên Võ giả thì sao?
Người ta chỉ cần nhất một ngón tay, thì đã có thể đánh nhừ xương hắn cùng Vương gia.
Hắn không muốn lại phải đi lại vào vết xe đổ của kiếp trước.
Vương Đằng vừa mới trọng sinh, nên trong lòng hắn vốn dĩ đã có một cỗ cảm giác nguy cơ, bây giờ cổ cảm giác nguy cơ càng ngày càng kịch liệt.
Hắn nhất định phải nhanh chóng trở thành Võ Giả.
Vì Võ Đồ hay là Cao Cấp Võ Đồ cũng không thể nào đủ.
Nên chỉ có thể trở thành Võ Giả thì may ra mới có một chút sức phản kháng.
Hơn mười một giờ, Vương Đằng tắm rửa xong xuôi, đang chuẩn bị đi ngủ thì hắn cầm điện thoại lên đặt báo thức để ngày mai phải dậy sớm.
Vừa bật điện thoại thì hắn nhận được hai tin nhắn trên Wechat.
Mặc dù thế giới này chỉ mới tới năm 2009, nhưng Wechat đã hoàn toàn được phổ biến toàn quốc từ lâu.
Mọi người không có chuyện gì thì có thể nhắn tin cho bạn bè tám chuyện với nhau.
Nhất là những bằng hữu Võ Giả, nhóm người được truy phủng được hoan nghênh nhất, bởi vì bọn hắn có thể đi qua khe nứt hư không tiến vào dị giới.
Cho nên bọn hắn chụp không ít kỳ quan dị cảnh, thậm chí là mỹ nữ xinh đẹp đầy phong tình ở dị giới….
Vì vậy hiện nay, cái gì mà xe hơi túi xách quần áo sang trọng… tất cả cũng chỉ là điều quá bình thường!
Vương Đằng nhìn hai tin nhắn Wechat, một tin trong đó là được gửi đến lúc một giờ trước.
“Anh Vương Đằng, em về đến nhà rồi.” Người gửi Bạch Vi.
Đằng sau còn kèm theo mộ icon duyên dáng đáng yêu.
Còn một cái khác là mới ba phút trước.
“Anh Vương Đằng, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.” Người gửi Bạch Vi.
Còn kèm theo một cái icon đi ngủ.
“Con nhóc này biết lễ phép như thế từ lúc nào vậy, nói một tiếng đã về đến nhà là được rồi, lại còn học chúc ngủ ngon nữa chứ? Sắc mặt Vương Đằng lập tức trở nên cổ quái.
Hắn nghĩ nghĩ, nếu như tin nhắn vừa gửi ba phút trước thì hiện tại hẳn là đã ngủ nhỉ?
Ừm, bốn phút!
Vẫn nên im lặng không trả lời, nếu không lại đánh thức em ấy.
Hắn quay đi xem mấy người bạn bè khác, khi thấy không còn thú vị thì hắn bỏ điện thoại xuống nhắm mắt đi ngủ.
Không đến một phút, hơi thở của hắn dần dần ổn định, tâm trí chìm vào mộng đẹp.
“Bộp!” Bạch Vi ném điện thoại sang một bên, điên cuồng lăn lộn trên giường, trông cực lỳ phiền muộn.
….
Ngày hôm sau, Chủ Nhật.
Vương Đằng lại dậy thật sớm, hắn ăn sáng xong liền rời khỏi nhà trong một tư thái vui vẻ, vừa hay lọt vào trong tầm mắt của phụ thân là Vương Thắng Quốc.
“Rốt cuộc cũng thoát khỏi cái ảnh mắt này.”
Hắn khởi động xe thể thao chạy đi rất xa, sau đó Vương Đằng rùng mình một cái.
“Chẳng lẽ đây là ánh mắt chăm chú đầy yêu thương trong truyền thuyết!”
“Hít hà… Quá khủng khiếp!”
Không bao lâu sau, Vương Đằng đã đến Tinh Cực Võ Quán.
Trên mặt cỏ bên trong võ quán có lẻ tẻ vài bong bóng thuộc tính, hắn cũng thuận đường nhặt luôn, sau đó mới đi vào tòa nhà huấn luyện dành cho Võ Đồ.
Trong sảnh lớn lầu một có mấy học viên đang tập luyện.
Vương Đằng nhìn sơ qua thì biết, mấy người này đều là đám người hôm qua đến đây sớm nhất.
Vương Đằng có ấn tượng rất sâu đối với bọn hắn.
Hắn khi nãy cũng cho rằng mình đi cũng đủ sớm, nhưng ai dè cũng có người đến sớm hơn hắn, quả nhiên rất mọi người đều rất chăm chỉ.
Bất quá ở trên con đường mang tên chăm chỉ này, Vương Đằng ta chắc chắn sẽ không nhận thua!
Vương Đằng đi tới lễ phép chào hỏi mấy tiếng, đem mấy quả bong bóng thuộc tính vừa rơi xuống nhặt không sót cái nào.
[ Cơ sở Kiếm Pháp +1 ]
[ Cơ sở Thân Pháp +1 ]
[ Sức Mạnh +3 ]
[ Cơ sở Quyền Pháp +2 ]
[ Nhanh Nhẹn +5 ]
…
“Quả là một khởi đầu tốt! Sảng khoái!”
Nhặt xong thuộc tính, Vương Đằng hầu như không dừng lại mà trực tiếp đi lên lầu hai.
Hành động cùa hắn cũng gây chú ý cho mấy học viên vừa rồi,
Có một tên thanh niên đang luyện kiếm lên tiếng nhắc nhở hắn một câu: “Võ quán có quy định, cấp thấp võ đồ không được phép lên lầu hai.”
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở.” Vương Đằng quay đầu lại cười với hắn rồi nói: “Bất quá đêm hôm qua không cẩn thận đột phá lên Trung cấp Võ Đồ mất rồi!”
Nói xong hắn đi lên bậc thứ hai của cầu thang, trong lúc không ai để ý.
Trang bức xong hắn bình tĩnh vung ống tay áo, bước đi như một áng mây lặng lẽ~
Thanh niên luyện kiếm đứng ngốc tại chỗ.
“Hắn, hắn vừa nói gì?” Hắn có chút không thể tỉn nổi, ngay lập tức quay người khỏi mấy người khác.
“Tên tiểu tử này không phải vừa mới đến hôm qua sao?”
Những người khác không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà là hỏi một vấn đề khác.
“Không đúng, hắn tới vào tối thứ sáu, ta có gặp mặt hắn.” Có một tên học viên khác bỗng nhiên trả lời.
“Luyện hai ngày, liền trở thành Trung Cấp Võ Đồ? Đùa à!”
“Tuyệt đối không có khả năng, hắn không đến võ quán thì có thể khẳng định trước đó ắt hẳn có luyện võ, nhìn dáng vẻ của hắn cũng có thể nhận ra hắn là phú nhị đại, dốt văn giỏi võ, trong nhà nhiều tiền, nên luôn luôn luyện võ sớm hơn chúng ta rất nhiều, cùng dễ dàng hơn chúng ta.”
Giả thuyết này cũng được mọi người nhất trí đồng ý.
Không có người nào tin tưởng, trên thế giới sẽ có người dùng thời gian hai ngày từ một tên tiểu tử hai tay trói gà không chặt, một tên nam nhân yếu đuối lại có thể biến thành Cấp Thấp Võ Đồ, tiếp đó đột phá Trung Cấp Võ Đồ.
Quả thực là một chuyện hết sức hoang đường.
Nếu như là thật thì không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung, mà chỉ xứng với hai chữ yêu nghiệt!
— Đương nhiên cũng có ngoại lệ như buff bẩn :))
Máy Tính đã về nên sẽ hứa ra chương đều đặng không drop! sẵn tiện tại hạ cũng đang dịch Đấu La 5 mong mn ủng hộ