Cả buổi sáng, Vương Đằng ngoại trừ bỏ thời gian đi nhặt thuộc tính từ những học viên đang luyện tập, thì chính hắn cũng tìm người luận bàn tỉ thí.
Thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, phàm là những thứ hắn biết đến, thì hắn đều tìm người để tỉ thí một phen.
Danh hiệu Cuồng Ma Khiêu Chiến bất tri bất giác từ trong đám học viên trung cấp lan truyền ra ngoài, cũng chả biết là ai truyền ra.
“Tốt nhất là đừng để ta biết là do tên Vương bát đản “Đồ Con Rùa Rụt Cổ” nào làm ra!”
Lúc Vương Đằng nghe có người gọi mình bằng biệt danh như vậy, thì cả khuôn mặt đều xám xịt lại như tiền đồ chị Dậu.
Con mẹ nó!
Hắn không biết mình gây thù chuốc oán gì mà lại bị người ta hãm hại như vậy!
“A.. Hắt xì!”
Tên béo Ngô Lượng đang ở trong nhà ăn của Tinh Cực Võ Quán ăn cơm trưa, thì đột nhiên hắt xì một cái.
Cơm trong miệng xộc lên tận lỗ mũi, từng hạt cơm lẫn vào trong nước mũi chảy ra ngoài.
Hắn vuốt vuốt mũi, bực mình nói: “Không biết tại sao lại nhảy mũi, chẳng lẽ là có tên nào dám mắng sau lưng lão tử? Đúng là thất đức!”
….
Vương Đằng lúc này nhìn xuống giao diện thuộc tính của bản thân, thu hoạch của hắn ở lầu hai thực sự rất lớn, chỉ một buổi sáng mà tất cả các thuộc tính của hắn gần như tiếp cận Cao cấp võ đồ.
[ Ngộ Tính ]: 35
[ Thể Chất ]: 66
[ Sức Mạnh ]: 621
[ Nhanh Nhẹn ]: 323
[ Chiến kỹ ]: Cơ Sở Quyền Pháp (Đại thành), Cơ Sở Thân Pháp (Đại thành), Cơ Sở Kiếm Pháp (Đại thành), Cơ Sở Đao Pháp (Tiểu thành)
Cánh cửa để đến Cao cấp võ đồ, thì thể chất phải đạt tới 70, sức mạnh phải đạt 700kg, tốc độ phải trăm mét trong vòng năm giây.
Chỉ cần chiều này hắn cố gắng thêm một chút, thì một tân binh Cao cấp võ đồ trắng nõn trắng nà liền xuất hiện!
Mà mấy mục chiến kỹ cơ bản cũng đều tăng lên thêm một bậc, quyền pháp, kiếm pháp, thân pháp cũng từ Tiểu thành tăng lên Đại thành, còn đao pháp từ Thuần thục tăng lên Tiểu thành.
Trong thời gian ngắn thực lực của hắn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng cái đáng tiếc là hôm nay hắn không nhặt được những chiến kỹ hay thuộc tính khác, giống như đại đa số những người ở đây đều chọn mấy môn này làm trọng tâm để luyện tập.
Lúc hắn từ cao ốc huấn luyện đi ra ngoài, Vương Đằng liền đi về phía căn tin của võ quán.
Hắn cũng nghe từ miệng mấy tên học viên bên chỗ Trương Thiếu Dương là Tinh Cực võ quán có căng tin.
Đồng thời chỉ cần hắn có tiền thì thứ gì cũng có thể ăn được.
Dù là muốn ăn đồ ăn làm từ thịt Tinh thú, cũng có luôn!
Đống thịt tinh thú mà võ quán chế biến thành món ăn, đều là do võ giả săn bắn, sau đó bán lại cho võ quán, có thể đổi thành điểm tích phân hoặc tiền mặt.
Vậy cho nên thịt tinh thú bên trong Võ quán cũng phong phú hơn bên ngoài rất nhiều.
Rất nhiều Tinh thú hiếm có, bên ngoài muốn bán cũng không có để mà bán.
Hơn nữa, căn tin của võ quán còn mời cả linh trù đại sư đến để xử lý thịt Tinh thú.
Linh trù cũng phụ thuộc vào chức nghiệp của võ giả mà sinh ra, từ đó hình thành phó chức nghiệp Linh trù.
Tất cả linh trù đại sư đều phải mang linh lực trong người, muốn có nguyên lực thì ngươi nhất định phải là Võ giả.
Võ giả làm đầu bếp, ai dám nghĩ đến?
Những món ăn do Linh trù đại sư làm ra, đều không phải là món ăn bình thường, vì vậy nó rất cơ lợi đối với việc tu luyện của võ giả vì vậy được gọi là linh thực.
Phương pháp nấu ăn cùng với các công thức nấu ăn đều được truyền đến từ Tinh Võ đại lục.
Vậy nên thu nhập của Linh trù đại sư cũng rất cao, còn không hề có một chút nguy hiểm, rất nhiều võ giả khi ăn còn giơ tay tán dương tay nghề của Linh trù đại sư, vậy nên địa vị của Linh trù đại sư thật sự rất là cao.
Vương Đằng cùng Trương Thiếu Dương đi đến căng tin, hắn tò mò hỏi: “Nói như vậy thì căng tin của Tinh Cực võ quán còn có bán linh thực?”
Trương Thiếu Dương cũng giải thích: “Đúng vậy, Tinh Cực võ quán của chúng ta là một trong ba đại võ quán lớn nhất Hoa Hạ, đương nhiên cũng phải mời được Linh trù đại sư.
Hiện nay phía bên kia dị giới không ngừng truyền đến công thức nấu ăn, cho linh trù Địa cầu chúng nghiên cứu thử nghiệm, thậm chí còn sửa cũ thành mới, dần dần tạo thành cả một hệ thống từ điển cực lớn về các món linh thực.
Nhưng từ điển linh thực dị giới đó chỉ có ở tầng thứ ba của căng tin, mà nơi đó bình thường chỉ có võ giả ra vào mà thôi, còn học viên bình thường như chúng ta không đủ khả năng chi trả.”
Vương Đằng gật đầu, nhưng lát sau kinh ngạc nói: “Hả? Còn có thể gặp được Võ giả trong đó!”
“Đương nhiên là có thể nhìn thấy, nhưng bình thường thì số lượng không quá nhiều, vì đại đa số võ giả bình thường đều đi thăm dò bên Tinh võ đại lục, hoặc là đi làm nhiệm vụ do võ quán công bố, vì vậy thời gian võ giả ở trong võ quán cũng không tính là dài.” Trương Thiếu Dương nói.
Vương Đằng cũng gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Linh thực rất đắt sao?”
“Đâu phải chỉ là đặt, những món ăn bình thường cũng phải hơn một vạn, nếu như độ khó cao, nguyên liệu dùng để nấu hi hữu thì có thể lên đến mấy chục vạn, cũng có món hơn cả trăm vạn, vậy ngươi nói có siêu cấp quý hiếm hay không?” Trương Thiếu Dương hét lớn/
Vãi chưởng, đầu bếp michelin cũng không có trâu bò như thế!