Vương Đằng bước vào lớp.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra một chút ký ức liên quan đến Lâm Sơ Hàm từ kiếp trước, nhớ kỹ thì khi đó, nàng cũng thường xuyên can ngăn khuyên bảo hắn, cho rằng một ngày nào đó bản thân có thể làm hắn tỉnh ngộ, chăm chỉ học tập sớm đi lên khỏi đáy xã hội.
Đáng tiếc kiếp trước đến cuối cùng hắn vẫn không ngộ ra, hắn cũng không nghĩ đến việc quay đầu, một đường đi thẳng vào tâm trái đất. (đi thẳng vào trong bóng tối vô tận)
Về sau hai người tách ra, từ đó không hề gặp lại nhau nữa, làm cho người nuối tiếc!
Cô gái này từng để để lại một khoảng ký ức trong trí nhớ của hắn, vậy nên kiếp này hắn không muốn bỏ qua!
…
Học sinh trong lớp hầu như đã đến đông đủ, có rất nhiều bong bóng thuộc tính rơi đầy trên mặt đất.
Trong ánh mắt hồ nghi của bạn học, Vương Đằng dạo một vòng xung quanh lớp học, sẵn tiện nhặt hết bong bóng thuộc tính.
[ Ngoại Ngữ +9 ]
[ Ngữ Văn +12 ]
[ Sinh Học +15 ]
…
“Tên Vương đại thiếu gia này đang làm gì vậy?”
“Ai mà biết, cũng có thể là đi tản bộ.”
“Tản bộ??”
“Mặc kệ cậu ta, dù sao người ta cũng là phú nhị đại, lối suy nghĩ của họ đương nhiên không cùng một tầng số với chúng ta.”
Bạn học cùng lớp sắc mặt cổ quái, cả đám nhiều chuyện thì thầm nghị luận với nhau vài câu.
Lúc Vương Đằng quay đầu nhìn về phía sau thì tiếng nghị luận cũng biến mất, cả đám ngay lập tức trở lại tư thế nghiêm chỉnh học bài.
Vương Đằng nhếch mép, quay về vị trí của mình ngồi xuống.
Chỗ ngồi Lâm Sơ Hàm lúc này vẫn còn để trống, không biết nàng đã đi đâu.
Thẳng cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thì nàng mới từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả nhìn Vương Đằng cũng không có chứ đừng nói là liếc mắt.
Lúc vào chỗ ngồi, nàng vẫn bình tĩnh thong dong giống như bên cạnh bàn không hề có người.
Vương Đằng chỉ biết cười khổ, không còn dám trêu chọc nàng nữa.
Tính cách Lâm Sơ Hàm vốn dĩ đã lạnh lùng, lúc này sắc mặt lại lạnh lùng hơn, không những thế cơ thể còn tản ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, giống như “Người lại chớ lại gần!”
“Wao! Cô nàng này cũng quá lạnh lùng nha!”
Vào lớp sớm, Vương Đằng buồn chán ngán ngẩm nên mở sách giáo khoa ra đọc.
Cả một buổi sáng, các bạn đều chăm chú ôn tập, trong thời gian đó Vương Đằng cũng làm rất nhiều chuyện, như nghe giảng bài, lượm nhặt thuộc tính.
Trình độ kiến thức trên lớp của hắn tăng lên rất nhanh, hiện tại nếu như cho hắn cái đề kiểm ra, hắn đảm bảo mình có thể thi được 60 điểm.
Thực sự quá khủng khiếp!
Phải biết điểm trước kia của hắn đều tính bằng một chữ số, còn nếu như hôm đó vận khí tốt, đoán đúng được đề thi trắc nghiệm thì kết quả sẽ khá hơn một chút.
Lâm Sơ Hàm mặc dù không chú ý đến Vương Đằng, nhưng dù sao hai người cũng ngồi chung một bàn, Vương Đằng làm gì thì nàng cũng không thể nào không nhìn thấy được.
Nàng cũng không khỏi kinh ngạc.
“Tính cách tên này thực sự thay đổi rồi sao? Hắn vậy mà lại đọc sách, chẳng lẽ lời nói của mình thực sự có tác dung?”
“Không phải tên này thực sự thích mình rồi đó chứ??”
Mặc dù Lâm Sơ Hàm chưa yêu đương bao giờ, nhưng ở nhà nàng cũng thường hay thảo luận về những vấn đề liên quan đến con trai, hơn nữa nàng thường xuyên vụng trộm đọc một ít tiểu thuyết ngôn tình.
Trong tiểu thuyết ngôn tình không phải đều nói rằng, nếu như một nam sinh ưa thích một nữ sinh nào đó, thì sẽ đem lời nói của đối phương ghi nhớ trong lòng, cũng có thể vì nàng mà thay đổi tính cách cử chỉ, làm cho bản thân mình tốt hơn trong mắt đối phương…
Hơn nữa nghĩ đến chuyện khi nãy, trong lòng không khỏi hiện lên một cỗ cảm xúc khác thường.
Chính là do tên ác ôn này thực sự quá khinh người!
Hắn vậy mà thực sự buông tay ra, đỡ một chút sẽ chết người sao? Tên nam nhân thẳng nam đầu đất!
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Sơ Hàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, lắc lắc đầu, vành tai không tự chủ đỏ ửng lên.
“Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì thế này!”
Trong đầu Lâm Sơ Hàm lúc này giống như có một cuộc chiến căng thẳng, đủ loại suy nghĩ thiếu nữ đánh nhau loạn xạ cả lên, làm cho khuôn mặt nóng như đang ở trong lò hấp vậy.
Lúc này, dù cho định lực của nàng có nhiều hơn những nữ sinh đồng trang lứa một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là tính cách của một thiếu nữ, vậy nên đôi khi sẽ có những suy nghĩ màu hồng nổi lên trong đầu.
“Tất cả đều là do tên này, quấy nhiễu sự thanh tịnh của mình!”
Vương Đằng nhìn thấy nàng liều mạng lắc đầu, hắn cũng không hiểu thấu thở dài, trong đầu hiện lên một rổ chấm hỏi.
“Đang nổi điên cái gì thế?”
Hắn mở miệng nói: “Lớp trưởng Lâm, bây giờ cũng đã tan học, không bằng đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút, nếu như không phiền thì để ta mời cô một bữa? Coi như là lời xin lỗi vì chuyện lúc sáng.”
Lâm Sơ Hàm giật nảy mình, mặt mũi đầy cảnh giác.
“Chiêu trò, khẳng định là chiêu trò! Tên này này nhất định có ý đồ với mình!”
Vương Đằng mộng bức.
Cái vẻ mặt cảnh giác này của cô là có chuyện gì đang xảy ra?
Nếu như không phải quen mặt nhau, thì khó khi người khác còn nghĩ mình là mấy tên buôn người!
Lâm Sơ Hàm hung ác trợn mắt nhìn Vương Đằng, lạnh lùng nói: “Không đi!”
Nói xong thì xách cặp đứng dậy chạy một mạch ra khỏi phòng học, giống như nếu ở với hắn thêm một chút nữa, thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
“Không hiểu được!” Vương Đằng chỉ biết lắc đầu.
Bản thân mình đáng sợ như thế sao?
Thậm chí còn để cho cô nàng này tránh như tránh tà.
“Anh Vương Đằng, đi ăn cơm thôi!” Lúc này giọng nói của Hứa Kiệt từ bên ngoài phòng học truyền vào.
Vương Đằng cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Kiệt cũng là học sinh trung học, cậu ta học lớp 12A12, không học chung lớp cùng Vương Đằng.
Còn Bạch Vi cùng với Dư Hạo cũng học ở Đông Hải, nhưng mà hai người đó học ở khu lớp 11, nhỏ hơn một tuổi so với hai người bọn bọ.
Tựu chung thì buổi trưa bọn hắn sẽ không về nhà ăn cơm, phần lớn là đều đến căn tin trường học để ăn, thỉnh thoảng cũng ra nhà hàng bên ngoài trường để ăn.
Lúc Vương Đằng cùng với Hứa Kiệt đến căn tin, thì căn tin đã chật kín người, tiếng ồn ào huyên náo giống như sắp phá tung nóc nhà/
Lúc này Wechat trong điện thoại Hứa Kiệt vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn một lát rồi nói: “Chúng ta trực tiếp lên lầu hai đi, đám Bạch Vi đang chờ chúng ta ở đó.”
Lầu hai so với lầu một rộng rãi hơn một chút.
Đi lên lầu hai, điều hòa mát lạnh cực kỳ sảng khoái, ở trên này không có nhiều người nên không chen chúc như dưới lầu một.
Dù sao tiền ăn ở lầu hai cao hơn rất nhiều so với lầu một, vậy nên học sinh bình thường sẽ không đến lầu hai để dùng cơm.
Bọn họ vừa đến lầu hai, bọn họ liếc mắt một cái thì ngay lập tức thấy Bạch Vi cùng Dư Hạo đang ngồi ở bên phải.
Thức ăn cũng đã được gọi ra còn không không ngừng bốc khỏi, hiển nhiên mới được nấu không lâu.
Đây cũng là điểm đặc trưng của lầu hai, đồ ăn chẳng những tinh xảo ngon miệng, mà còn có thể gọi theo yêu cầu.
Không giống như ở tầng một, các món ăn đều đã được chuẩn bị từ trước, dì trong căn tin sẽ múc những thức mà học sinh gọi.
Bình thường đều dùng một chiếc thìa để múc thức ăn, múc xong món này thì liền múc đến món khác, do đó vị của nhiều món ăn quyện vào với nhau tạo thành vị chua.
Ngươi có bao giờ thưởng thức hương vị trứng rán hành tây xen lẫn cà tím kho thịt cùng với cá kho tộ,... Chưa?
Nếu như thưởng thức qua một lần, đảm bảo ngươi sẽ không dám ăn lần thứ hai.
Hơn nữa đôi khi đến trễ một chút, đồ ăn mà mình ăn cũng chỉ là thức ăn thừa, chưa kể còn lạnh như băng, thức ăn chỉ còn là chút rẽ rau nước canh.
Bốn người vừa ăn cơm, vừa cười nói vui vẻ.
Ăn được một nửa thì Dư Hạo đột nhiên chỉ tay về một hướng khác nói: “Không phải là Viên Chính Hoa đó sao?”
Hứa Kiệt cùng Bạch Vi liền nhìn theo hướng của ngón tay.
“Ồ, đúng thật là tiểu tử này!” Hứa Kiệt nở một nụ cười lạnh lùng nói.
“Cái đầu heo đi bên cạnh hắn, chẳng phải là…Là Lý Vinh Thành sao?” Bạch Vi bỗng trừng to mắt, nghi ngờ nói.
“Cái gì đầu heo đâu ra?”
Hứa Kiệt cùng Dư Hạo đồng loại sững sờ, sau đó nheo mắt nhìn kỹ một chút.
“Wao, ha ha, không phải là Lý Vinh Thành Lý đại thiếu gia đây sao, hắn bị làm sao biến thành bộ dạng như này vậy nhỉ?” Hai người ban đầu có hơi kinh hãi nhưng sau đó không nhịn được cười ha hả nói.
“Không phải là…”
Bạch Vi nhắc lại, Hứa Kiệt cùng với Dư Hạo cũng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, rồi cổ quái nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn bộ dáng của Lý Vinh Thành, hắn cũng nghĩ đến đêm hôm đó ở quán bar Tường Vi, bản thân hắn giống như đã cho tên này cõng nồi, kế đó hắn ho khan một tiếng nói: “Chuyện không có chứng cứ, các ngươi chớ có ăn nói lung tung!”