Ngô Lượng một mặt buồn rầu.
“Ngươi dám âm ta? Thì ra trước đó ngươi một mực ẩn giấu thực lực, đến phút cuối mới tung ra, báo hại ta mừng hụt một vố!”
Vương Đằng cười ha hả nói: “Là tên nào ngay từ đầu tự tin là mình chắc chắn thắng nhỉ?”
“Nói đi cũng phải nói lại, ta từ đầu cũng chừa lại cho ngươi một chút mặt mũi, nên mới nhường cho ngươi chạy trước ta lâu như vậy, đến cuối đương nhiên phải tung hết sức rồi.”
“Hả ~ Ta tin ngươi cái quỷ, lão già họm hẹm sấu sí!” Ngô Lượng chỉ nở một nụ cười lạnh nói.
( T^T )
Ta thế nào lại trở thành lão già họm hẹm??
“Được rồi được rồi, thua không dám nhận thì ngươi cứ nói một tiếng là được, ta cũng không có ép ngươi phải thực hiện giao kèo.” Vương đằng im lặng nói. *Đỉnh cao của cà khịa
“Ngươi nói ai không dám nhận, không phải chỉ hát một bài [Chinh Phục] thôi sao? Có cái gì mà ta không dám!” Ngô Lượng cứng họng gào lên.
* “Chinh Phục” một bài hát khá nổi tiếng hồi trước ở bên Trung, tác giả Na Anh.
“Vậy thì ngươi hát đi!--------------
Ngô Lượng giống như ăn phải ruồi vậy, khuôn mặt béo ú lúc này biến ảo không ngừng.
Một bên thì không chịu bỏ mặt mũi hát ra miệng, một bên thì không muốn để người khác nói mình là kẻ thua mà không dám nhận.
Cả khuôn mặt hắn lúc này hiện lên hai chữ – – xoắn xuýt!
Nhưng mà hắn cuối cùng cũng phải làm theo, cả người hắn giống như bóng bóng xì hơi, giọng hát thì bé tí không thể nghe nổi: “Cứ như vậy bị ngươi chinh phục…”
“Hát to lên ta nghe không rõ!” Vương Đằng lấy tay áp vào vành tai, giả bộ như không nghe thấy.
Ngô Lượng tức gần chết, nhưng sau đó hắn hút một hơi thật sâu gào lớn một tiếng:
“Cứ như vậy bị ngươi chinh phục…”
“Ha Ha Ha!”
Học viên bốn phía không nhịn được cười ha ha, tên béo này ngũ âm không được đầy đủ nha!
Nhưng cũng quá đáng thương đi!
Ngay trước mặt nhiều người vậy mà vẫn dám hát bài chinh phục, chuyện này mà truyền ra thì đúng là vết nhơ cuộc đời.
Mà tên Vương Đằng này cũng quá xấu bụng, hắn vậy mà lại dùng cách này để chỉnh người.
Vương Đằng nín thở nhịn cười, hắn khoát tay áo nói: “Được rồi đừng hát nữa đừng hát nữa, cái giọng này của ngươi nếu như hát nữa thì chắc sẽ dọa không ít tiểu bằng hữu khóc hết nước mắt!”
“....” Ngô Lượng: “Đừng! Ta vẫn còn muốn hát thêm mười lần nữa!”
“....” Lần này thì Vương Đằng thực sự bó tay luôn rồi.
Tên béo này thực sự có chút đê tiện nha!
“Cứ như vậy bị ngươi chinh phục…” Thấy Vương Đằng làm ra vẻ mặt buồn phiền thì Ngô Lượng càng hăng hái hát.
“Cút!”
Vương Đằng vội vã chạy đi, mẹ nó, cái giọng hát này quá độc!
Mặc dù chơi với tên béo này cũng vui. nhưng thực tình thì hắn cũng có chút đê tiện quá mức.
Lại nói do hắn hăng quá nên hóa dở, nếu chơi vui thì về sau từ từ mà chơi.
Nhìn tuổi tác của tên kia cũng cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, mà hiện tại đã là Trung cấp võ đồ, vậy nên thiên phú của hắn chắc cũng không tệ lắm.
Còn về sau có thể trở thành võ giả hay không cũng khó mà nói trước được.
Một tên dê béo có tiềm lực như vậy, có thể trở thành đối tượng khai thác lâu dài nha!
Đám học viên vây quanh xem náo nhiệt cũng bị hù bỏ chạy, bọn hắn đứng ở phía xa bàn luận một chút, vì sự sợ hãi lẫn thán phụ khi nãy đã khơi dậy lòng hiếu thắng trong tâm bọn hắn, cả đám đều nhào vào luyện tập, càng cố gắng hết sức mình.
[ Nhanh Nhẹn +6 ]
[ Sức Mạnh +7 ]
[ Cơ Sở Quyền Pháp +3 ]
[ Sức Mạnh +5 ]
[ Cơ Sở Đao Pháp +6 ]
….
Hắn cũng nhanh chân lướt một vòng thu thập thuộc tính, sau đó dừng lại trước mặt một tên học viên đang luyện quyền, nghỉ chân quan sát một chút.
Hắn đợi đến khi đối phương luyện tập xong, lúc dừng lại nghỉ ngơi.
Vương dằng đi đến trước mặt hắn nói: “Vị sư huynh này, chúng ta tỷ thí quyền pháp có được không?”
Nhìn đối phương thì có vẻ lớn hơn Vương Đằng vài tuổi, đại khái là khoảng 20 tuổi.
Nghe Vương đằng nói hắn có chút sửng sốt, rồi trả lời: “Ngươi tên Vương Đằng đúng không, ta tên Trương Thiếu Dương.”
“Vừa nãy ta cũng mới xem ngươi cùng Ngô Lượng tỷ thí, vậy nên ta đối với ngươi cũng có chút hứng thú, còn nếu như ngươi đã nói thì chúng ta luận bàn một chút.”
“Trương sư huynh, mời!”
Hai người không đứng một chỗ, mà ngay lập tức kéo dài khoảng cách, Vương Đằng sau đó làm ra tư thế mời gọi đối thủ.
“Vậy ta không khách khí nữa!”
Trương Thiếu Dưng xiết chặt nắm đấm, chân dẫm mạnh xuống đất, nhằm thẳng về hướng Vương Đằng mà lao đến.
Bành bành bành…
Song phương lập tức giao thủ với nhau, Vương Đằng không hề sử dụng những chiến kỹ khác, mà chỉ dựa vào thân pháp cùng quyền pháp để giao thủ với Trương Thiếu Dương.
Cả hai người đều tung quyền về phía nhau, nắm đấm mạnh mẽ cuồng bạo.
Cho dù bọn hắn có trúng chiêu, thì cũng đều là nắm đấm bằng xương bằng thịt đánh trực tiếp vào cơ thể.