“Tên này đến sớm như thế, chỉ để bấm điện thoại thôi sao.”
Lâm Sơ Hàm nhìn Vương Đằng cầm điện thoại di động lướt lướt nửa ngày trời, hàng lông mày một lần nữa nhíu lại, thấp giọng nói: “Vương Đằng ngươi đi theo ta ra ngoài một chút.”
Nói xong nàng trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Vương đằng vẫn đang nghĩ về kỳ thi võ đạo, nghe thấy Lâm Sơ Hàm nói hắn đi ra ngoài với nàng một chút, không khỏi làm người sửng sốt.
Tuy nhiên thấy bóng lưng đối phương đi ra khỏi phòng học, hắn cuối cùng vẫn đứng dậy theo nàng ra ngoài.
Được rồi, ai bảo cô xinh đẹp làm gì, ta cho cô một chút mặt mũi!
Vương Đằng đem điện thoại di động cất đi, hai tay đút vào túi quần, sau đó thong thả đi ra khỏi phòng học, tại góc rẽ thì thấy Lâm Sơ Hàm đang đứng đó đợi.
“Có chuyện gì không? lớp trưởng Lâm!” Vương Đằng nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngọc trước mắt hỏi.
“Vương Đằng, còn không đến một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, vậy mà cậu vẫn còn ngồi đó chơi được sao? Chẳng lẽ cậu không có ý định thi tốt nghiệp trung học hả?” Lâm Sơ Hàm lạnh lùng ra mặt nói.
“Cô cũng biết kỳ thi tốt nghiệp chưa đầy một tháng nữa là đến, vậy nên hiện tại cố gắng thì có ích lợi gì?” Vương Đằng buồn cười nói ra.
Giọng điệu cợt nhả của Vương Đằng làm cho Lâm Sơ Hàm cảm thấy rất phản cảm.
Nàng nhíu mày nhẫn nại nói: “Tôi có ghi chép lại, mặc dù chỉ còn không đến một tháng nữa là thi tốt nghiệp, nhưng nếu cậu chăm chỉ học tập, thì chưa chắc không đạt một điểm nào trong kỳ thi tuyển sinh Đại học, cộng thêm bối cảnh gia đình nhà cậu, thì vào một trường đại học tốt cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
“Lớp trưởng Lâm, cô quan tâm tôi như thế sao?” Vương Đằng đột nhiên nói ra.
“Cậu không phải đang tự mình đa tình đấy chứ?” Lâm Sơ Hàm mặt không biểu cảm nói ra.
Mình mà lại đi quan tâm một tên ma đầu như cậu ta sao, trên đời này sao lại có người vô liêm sỉ như thế cơ chứ.
“Bằng không thì cô lo lắng cho kết quả thi đại học của tôi như thế làm gì?” Vương Đằng hỏi tiếp.
“Chủ nhiệm lớp àn bài tôi cạnh cậu, chốt là muốn tôi quan tâm trợ giúp cho cậu trong việc học hành, trước kia tôi nhắc nhở cậu không nghe thì cũng thôi. Còn hiện tại sắp thi tốt nghiệp đến nơi, vì vậy đây là lần cuối cùng tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu.” Lâm Sơ Hàm ngay lập tức giải thích.
“Giải thích chính là đang biện minh che giấu nha!” Vương Đằng đùa giỡn nói.
“Ta…” Lâm Sơ Hà bị tính vô sỉ của hắn làm cho á khẩu không cãi lại được, nàng khó thở trả lời: “Do là ngồi chung một bàn, cho nên tôi mới mở lời khuyên nhủ cậu, còn cậu có nghe hay không thì đó là quyền của cậu. Còn chuyện cậu thi đậu hay không đậu nó chẳng hề liên quan đến tôi.”
Nói xong nàng liền quay người chuẩn bị trở lại lớp học.
Kết quả do đi nhanh quá, không để ý dẫm phải cây chổi nằm lăn lóc dưới đất, trượt chân một cái, thân thể không đứng vững ngã xuống.
“Thôi xong, không có sức!”
Lâm Sơ Hàm kinh hãi trong lòng, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô liền cảm nhận được cơ thể mình bị người khác ôm lấy.
Ôm thôi còn không tính, quan trọng nhất là một số nơi không tiện nói còn có cảm giác kỳ kỳ!
“Vương Đằng cậu mau buông tôi ra mau!” Lâm Sơ Hàm giật mình, vành tai trắng như tuyết không khỏi đỏ lên.
Đây chẳng những là lần đầu tiên nàng được nam sinh ôm lấy, chỗ đó thì càng không bao giờ để người khác chạm vào, cho nên trong lúc nhất thời khó kìm nổi cơn giận trong lòng.
Vương Đằng cũng nhận ra có cái gì đó hơi sai sai, hắn cũng ngẩn ngơ một hồi.
“Cậu… cậu còn không mau buông tay ra!”
Lâm Sơ Hàm nước mắt lưng tròng nói.
“Cô thật sự muốn tôi buông tay ra?” Vương Đằng hỏi lại.
“Buông tay ra!” Lâm Sơ Hàm kiên quyết nói.
“Ừm…” Sau đó hắn buông tay ra thật…
Buông tay…
“Ai nha!” Khuôn mặt thanh tú của Lâm Sơ Hàm nhào ào xuống đất.
“Lớp trưởng, đây là do cô kêu tôi buông tay ra đấy nhá!” Vương Đằng thành thật nói.
Lâm Sơ Hàm một tay chống xuống đất, một tay chỉ vào Vương Đằng, cơ thể còn không ngừng run rẩy.
Lúc Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu lên, tóc tai bù xù, chiếc mũi tinh xảo, ngay cả cái trán trắng như ngọc của cô cũng đỏ ửng lên.
Sinh không thể luyến!
“Vương Đằng, tên hỗn đản nhà cậu!”
Nàng lúc này từ dưới đất đứng dậy, lần này là thực sự chạy đi mất còn không thèm quay đầu nhìn một cái.
Người đã đi mất!
Vương Đằng nhìn bóng lưng đang dần xa của Lâm Sơ Hàm, trên mặt còn hiện lên một chút xấu hổ, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì?
(10 điểm thẳng thắng, về chỗ :))