Tại tầng hai của tòa nhà huấn luyện, ở chỗ này cũng có không ít học viên đang luyện tập.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua một vòng, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, chủ yếu là thấy được một hình bóng thân quen.
Là tên béo chạy nhanh kia nha!
Lúc này hắn đang chạy rất nhanh trên đường.
Vương Đằng không ngờ đối phương cũng lên tới Trung cấp võ đồ, chẳng trách ngày hôm qua tìm ở lầu một mãi mà không nhìn thấy hắn, thì ra là đã lên lầu hai luyện tập.
“Béo béo, đến sớm nha!”
Vương Đằng lúc này giống như người quen cũ, hắn nhìn về hướng đối phương lên tiếng chào hỏi một câu.
Tên béo nghe được cái giọng này liền quay đầu nhìn qua, thì sắc mặt hắn liền thay đổi: “Thế quái nào lại là tên gia hỏa này!”
Hắn liền giả vờ như không nhìn thấy Vương Đằng, không đáp môt câu gì mà chỉ cố gắng chạy nhanh hơn.
Vương Đằng cũng nhìn đối phương chạy, nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng phía sau mông mình đang rơi bong bóng thuộc tính, trong lòng Vương Đằng cũng chợt vui vẻ.
Hắn lúc này thi triển cơ sở thân pháp, chạy theo phía sau lưng tên béo thuận tiện nhặt thuộc tính.
[ Nhanh Nhẹn +6 ]
[ Nhanh Nhẹn +7 ]
[ Cơ Sở Thân Pháp +3 ]
[ Nhanh Nhẹn +6 ]
…
“Tăng cấp thành Trung cấp võ đồ, điểm thuộc tính do tên béo này rơi ra cũng nhiều hơn, nếu như vậy thì thực lực càng cao điểm thuộc tính rơi ra càng nhiều.”
Vương Đằng nghĩ thầm trong lòng.
Nếu đúng là như vậy mà nói, thì có thể khẳng định nhặt bong bóng thuộc tính tại lầu hai sẽ nhiều điểm hơn so với lầu một!
Dù sai chỗ này cũng là nơi luyện tập của Trung cấp võ đồ.
Kể từ đó hắn tin tưởng mình không cần quá nhiều thời gian là có thể tăng cấp lên thành cao cấp võ đồ, vậy thì khoảng cách làm một võ giả chân chính lại gần thêm một bước.
“Cái tên chết tiệt nhà ngươi sao giống như keo da chó thế hả! Cứ chạy gần ta là sao? Còn không chịu bỏ cuộc?”
Tên béo chạy phía trước tức giận chửi rủa Vương Đằng trong đầu mình.
“Ha ha, một người luyện tập thì có gì thú vị, không bằng chúng ta so tài với nhau một chút, chạy mười vòng xem ai về đích trong thời gian ngắn nhất, thế nào? Dám chơi không?” Vương Đằng khích tướng nói.
Tên béo cũng đang định từ chối, hai mắt hắn bỗng xoay một vòng rồi nói: “Còn nếu như ngươi thua, thì cách xa ta ra một chút, để yên cho ta luyện tập có rõ chưa.”
“Được!”
Vương đằng liền đáp ứng, rồi hỏi lại: “Còn nếu như ngươi thua thì sao?”
“Nhảm nhí, ta làm sao có thể thua được cơ chứ!” Tên béo khịt mũi khinh thường nói.
“Tự tin cũng là chuyện tốt, nhưng ngươi đã đưa ra yêu cầu thì ta đương nhiên cũng có yêu cầu, vì đối với tỷ thí mà nói công bằng là thứ duy nhất tồn tại mọi thứ khác có hay không có không quan trọng, ngươi nghĩ xem ta nói có đúng không?” Vương Đằng trả lời.
“Vậy thì ngươi muốn thế nào?” Tên béo nhíu mày hỏi lại.
“Rất đơn giản, nếu như ngươi thua thì ngươi phải ở trước mặt tất cả những người ở đây hát một bài [Chinh phục], thấy thế nào?” Vương Đằng nói.
“Được, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, thì hát bài nào cũng được, đừng nói đến một bài [Chinh Phục], cho dù là mười bài cũng không thành vấn đề.” Tên béo hùng hồn vỗ ngực đáp ứng.
Vương Đằng ngay tức khắc cười thầm trong lòng, – – Mười bài? Lát nữa ngươi đừng có khóc lóc mà cầu xin ta.
“Bên cạnh có máy bấm giờ, vậy để ta đi tìm người giúp chúng ta bấm giờ.”
Tên béo vừa nói vừa đi qua một bên, nói mấy câu cùng với một học viên đang luyện tập, chủ yếu là nhờ đối phương giúp bấm giờ.
Tên học viên kia thế mà vẫn gật đầu đồng ý, đi theo Tên béo đến đường băng bên cạnh.
“Các ngươi chuẩn bị vào vạch xuất phát đi, ta hô bắt đầu, là có thể xuất phát.” Tên học viên kia đứng bên cạnh máy bấm giờ nói lớn.
Hai người cũng gật đầu.
Bàn Tử bắt đầu vào tư thế chuẩn bị, hắn khảy khảy hai chân, thả lỏng cơ bắp.
Kết quả trả lại chỉ là một màn mỡ mỡ nhảy hiphop.
Đám học viên thấy có người muốn tỷ thí với nhau thì nhao nhao chạy đến, đang tập chạy thì cũng đứng lại xem náo nhiệt.
Bọn hắn nhìn thấy đống mỡ trên người tên béo nẩy lên nẩy xuống, không khỏi cười ầm lên.
“Tên béo này, đã béo đến mức độ này mà còn đi học thân pháp, luyện tốc độ, đứng thật sự không hiểu là trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?!”
“Các ngươi cũng đừng có nói như vậy, tên béo này thực sự có chút tài năng đấy, vì nhìn chung hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ.”
….
Nghe tiếng bàn luận từ đám học viên truyền đến, nét mặt tên béo không khỏi lộ rõ vẻ đắc ý.
Hắn liền nhìn thoáng qua Vương Đằng với ánh mắt khiêu khích, hắn đứng thẳng tắp tại điểm xuất phát, ngay đến động tác chuẩn bị xuất phát cũng không thèm làm.
Vương Đằng cũng chỉ cười cười, hắn đứng đó không động đậy gì, nhưng bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tên béo, ngươi tên là gì?”
“Ta tên Ngô Lượng!” Tên béo lấy tay chỉ vào mũi mình trả lời.
“Ngàn vạn lần hãy nhớ lấy cái tên này, miễn cho lát nữa ngươi thua thì không biết mình đã bại dưới tay của ai.”
Tự luyến xong hắn hỏi lại: “Còn ngươi?”
“Ta tên Vương Đằng, nhưng cũng nhắc lại kẻ thua phải hát bài [Chinh Phục]!” Vương Đằng cười cười nói.
“Hừ!” Ngô Lượng liếc mắt khinh thường.