Vương Thắng Quốc vừa ăn điểm tâm vừa tán gẫu vài câu cùng Vương Đằng.
Vương Đằng không giống như trước kia, nửa câu cũng nghe không lọt tai, lần này thì ngược lại giọng địu có vẻ rất chân thành, cử chỉ suy nghĩ cũng rất thật.
“Trưởng thành…”
Vương Thắng Quốc vui mừng không thôi, vì biểu hiện hai ngày nay của Vương Đằng khác trước rất nhiều.
Trước kia hắn một mực nghe nói, con nhà
Lúc đó hắn chỉ biết kể khổ cho qua.
Đứa con trai không học vấn không tài cán nhà mình, trước 30 tuổi, hắn sợ là nó không thể trưởng thành nổi.
Lão tử vì nó mà lao tâm khổ lực!
Nhưng hôm nay, hắn vậy mà có thể chờ đến ngày này!
Ô ô ô~ thực sự quá là càm động, bản thân nghiêm khắc cuối cùng cũng có tác dụng, nghiêm khắc phụ thân không có giỡn chơi.
Vương Thắng Quốc húp xong bát cháo, lấy khăn lau miệng, rồi chững chạc đàng hoàng nói: “Thi đại học là bước ngoặt lớn của cuộc đời học sinh, cha hy vọng con phải suy nghĩ thật kỹ càng trước khi đưa ra lựa chọn.
Nói với con những điều này, không phải là để con năm nay liền đi thử sức.
Thi đại học rất nhanh sẽ đến, tiểu tử ngươi học hành không tốt, luyện võ thì cũng chỉ mới bập bõm được mấy ngày.
Vậy nên không thể trông cậy gì nhiều vào năm nay, chỉ có thể đợi sang năm hoặc là năm sau nữa.
Bộ giáo dục cũng có quy định, trước hai mươi tuổi đều có thể báo danh vào chuyên ngành võ đạo, vậy cho nên chỉ có hai lần cơ hội.
Tiểu tử ngươi chỉ cần trở thành cao cấp võ đồ trước tuổi hai mươi là có thể ghi danh chuyên ngành võ đạo, còn về phương diện văn hóa thì phụ thân ngươi có thể mời thầy cô giáo về phụ đạo dạy học bổ túc cho ngươi, đến lúc đó cũng có cơ hội rất lớn thi đậu vào chuyên ngành võ đạo.”
Nói xong hắn nhìn xem cử chỉ của Vương Đằng, trong mắt hắn ẩn chứa sự mong đợi to lớn.
Chỉ mong con mình hơn người!
Mỗi một người cha đều mang trong mình hy vọng như thế này vào con cái của mình, cũng có thể đây là một loại tình yêu!
Vương Đằng nhìn thấy gì đó trong ánh mắt Vương Thắng Quốc, hắn hông nhanh không chậm ăn xong cái bánh quẩy trong tay, rồi ngẩng đầu cười nói: “Cha, có lẽ là không cần phải chờ qua sang năm!”
Nhìn thấy nụ cười tự tin trên gương mặt Vương Đằng, Vương Thắng Quốc biết con trai mình đã nghe hiểu những gì mình nói, chỉ có điều hắn không hiểu con trai mình có thể nghe hiểu mà không bị mắng?
Hắn không nhịn được cười một tiếng: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà nhớ là đừng có trang bức trước mặt cha ngươi đó, tiểu tử thối!”
Hắn căn bản không tin năm nay Vương Đằng có thể thi đậu.
“Tiểu tử thối nhà ngươi ngày càng nghịch ngợm!”
Lý Tú Mai lấy áo khoác trên trên kệ tủ xuống đưa cho Vương Thắng Quốc, rồi tức giận nhìn Vương Đằng nói.
“Nhân tiện, từ hôm nay ta cũng không cần sắp xếp tài xế nữa, tiểu tử ngươi muốn tự lái xe hay đi xe buýt thì cứ tùy ý mà đi.” Vương Thắng Quốc nhận lấy áo khoác áo vest xong thì nói một câu, kế đó nhanh chóng ra khỏi nhà.
Vương Đằng lặng thinh, trước kia bản thân hắn ngỗ nghịch nên người nhà không yên tâm, lúc tan trường đều được người nhà đến đưa đón, chủ yếu là sợ hắn chạy đi chỗ nào đó chơi bời.
Hắn chỉ biết lắc đầu, rồi nhìn Lý Tú Mai chào một tiếng: “Mẹ, con cũng ăn xong rồi, giờ đi đây.”
“Ừm, nhớ đi đường cẩn thận.”
…
Vương Đằng tự lái xe đến trường Cao trung Đông Hải chỉ tốn có hai mươi phút, vào trường còn phải tìm chỗ đỗ xe, rồi mới vào lớp.
Hừm…Nếu như hắn nhớ không nhầm thì lớp mình học là 12A8. (*Phân chia cũng khá giống ở VN, theo mình là như vậy còn có đúng hay không thì không biết :))
Phòng học lớp 12A8.
Thần thái của học sinh ở lớp này nhìn có vẻ rất vội vàng trước giờ học, bầu không khí có vẻ căng thẳng hơn lớp 10 và 11 trong trường.
Trong lớp, hắn thấy không ít học sinh đang tập trung ôn bài.
Vì không muốn ảnh hưởng đến người khác, bọn họ chỉ lẩm nhẩm trong miệng, đọc đi đọc lại bài cũ, hầu như không phát ra tiếng động.
Nhờ có sự xuất hiện của Vương Đằng mà không khí yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ, một số học sinh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc ra mặt.
Nhưng bọn hắn cũng chả để ý nhiều.
“Hôm nay, tên phú nhị đại này không cẩn thận đi học sớm sao!”
“Dù sao ngày mai hắn sẽ trở lại chuỗi ngày đi trễ như bình thường thôi.”
Trong đầu bạn cùng lớp với hắn không hẹn mà hiện lên suy nghĩ, sau đó bọn hắn cũng phối hợp cúi đầu xuống, việc ai nấy làm không để ý đến Vương Đằng nữa.