• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh lúc này truyền đến một tiếng hét lớn.

“Chuẩn bị… Chạy!”

Mặc dù hai người Vương Đằng cùng Ngô Lượng mải nói chuyện với nhau, nhưng khi nghe được âm thanh này vang lên, thì trong nháy mắt cả hai đều đồng thời phóng đi.

Sắc mặt tên đứng bên cạnh cũng hơi đổi.

Tốc độ của hai người bọn hắn thực sự rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cách vạch xuất phát mấy chục mét.

Bọn họ đều duy trì ở tốc độ cao, không quan tâm mình chạy mười vòng, mà giữ thể lực bức phá ở vòng cuối cùng.

Bởi vì đơn giản đây là đang chạy tính giờ, cái so sánh chính là thời gian.

Huống chi người luyện võ thể lực cực kỳ dồi dào, mười vòng đối với họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Đừng nhìn dáng vẻ mập ú của Ngô Lượng mà đánh gía, hắn chạy tuy có chút mất thẩm mỹ một chút, nhưng tương quan về tốc độ thì hắn có thể vượt qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây.

Những người chân chính đem thân pháp rèn luyện đến mức độ này, đảm bảo không có mấy người ở đây có thể làm được.

Cho nên những học viên đang xem ai cũng biến sắc thốt lên.

Không hổ danh Bàn tử nhanh như gió.

Trong lòng rất nhiều người ở đây nổi lên sự thán phục.

Nhưng khi bọn họ nhìn đến Vương Đằng, thì nét mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc không thôi.

Đối với tên béo này thì họ cũng có chút quen biết, dù cho có bất ngờ thế nào thì họ cũng có thể nhanh chóng tiếp nhận, nhưng còn Vương Đằng thì là một nhân vật xa lạ, cũng rất có thể là do hắn vừa mới trở thành Trung cấp võ đồ.

Nhưng vừa mới lên Trung cấp võ đồ lại có thể cùng Ngô Lượng chạy không phân cao thấp, thì quả thật quá ghê gớm.

…, Ngô Lượng giống như cũng vừa mới trở thành Trung cấp võ đồ!

Hắn vừa mới lên lầu hai ngày hôm qua.

Nói như vậy thì cả hai tên này cũng đều là người mới a!

Chẳng lẽ, hiện tại người mới đều cường hãn như vậy sao?

Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên bờ cát.

Một bầu không khí bi thương bỗng nhiên xuất hiện che phủ mấy tên trung cấp võ đồ này.

“Nhưng tên này so với Ngô Lượng, vẫn còn kém một chút.” Có người bình luận.

“Cũng khó mà nói trước, mặc dù hắn một mực bị bỏ lại phía sau, nhưng cái chú ý là hắn luôn theo sát sau lưng Ngô Lượng, các ngươi có thể không nhận ra, nhưng khoảng cách của hắn từ đầu đến giờ đều không vượt quá hai mươi mét.”

“A, ngươi nói không sai ta đúng thật là không phát hiện ra!”

Những người kia cũng kinh ngạc nhìn Vương Đằng đang chạy đằng sau, cẩn thận nhìn một chút, bộ dáng của hắn giống như không tốn một chút sức nào.

Đúng vậy, Vương Đằng thực sự không hề dốc toàn lực, hắn chạy đằng sau Ngô Lượng chủ yếu là để nhặt thuộc tính.

Hơn nữa cuộc tỷ thí này, là do hắn đề ra để Ngô Lượng rơi nhiều điểm thuộc tính hơn.

Cũng không sau khi nói hắn đang thăm dò cách dùng bàn tay vàng này.

Muốn để đám “Tiểu crep” này rơi xuống nhiều điểm thuộc tính, thì một là để bọn hắn ra sức luyện tập, cũng có thể…

Trực tiếp đánh bọn hắn, đánh càng đau, thì càng có khả năng bạo điểm!

Đằng sau kết luận này do dò tối hôm qua hắn biết được từ chỗ thanh niên hun tàn kia, nhưng kết luận này còn phải chờ khảo chứng mới rõ được.

Dù sao cũng không thể tùy tiện tìm người ta rồi tẩn cho một trận được.

Vương Đằng cũng không suy nghĩ về vấn đề này nữa, dù sao cuộc tỷ thí lần này Ngô Lượng cũng đã phá lệ chạy hết sức mình, thuộc tinh mà hắn rơi ra quả nhiên cũng rất nhiều, gần như lúc nào cũng rơi.

[ Cơ Sở Thân Pháp +2 ]

[ Nhanh Nhẹn +5 ]

[ Nhanh Nhẹn +6 ]

[ Cơ Sở Thân Pháp +4 ]

[ Nhanh Nhẹn +7 ]

….

Vương Đằng cảm giác như mình đang chơi trò Temple Run, nguyên một đống bong bóng thuộc tính giống hệt như đống vàng đang xếp hàng chờ hắn chạy đến nhặt.

Bên tai hắn giống như đang vang lên âm thanh đinh đinh đang đang.

Hắn vừa chạy vừa nhặt thuộc tính, thuộc tính của bản thân cũng không ngừng được gia tăng, hắn chẳng những không cảm thấy mệt mỏi mà hoàn toàn ngược lại, càng chạy càng sảng khoái hơn.

Đây cũng là lý do hắn dám tỷ thí cùng Ngô Lượng.

Ta đang hack, nếu như để thua thì không biết để đâu cho hết cái nổi nhục này.

Những học viên nhìn thấy khóe miệng Vương Đằng lộ ra nụ cười, thì sắc mặt ai cũng trở nên cổ quái.

Tên gia hỏa này hoàn toàn giống như đang dắt chó…À không, là Lưu béo mới đúng!

Chỉ thiếu một sợi dây xích mà thôi.

Ngô Lương căn bản không phát giác được chuyện gì quái lạ, hắn chỉ thấy Vương Đằng luôn luôn tụt lại phía sau hắn mà thôi, hắn còn tự tin quay đầu cười to nói: “Tiểu tử, ta đã sớm nói cho ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta rồi, vậy mà cứ khăng khăng tìm đường chết!”

Vụt~

Vừa dứt lời, thì một bóng người từ bên cạnh hắn thoáng vượt qua hắn.

Nụ cười tự tin của Ngô Lượng lúc này cứng ngắc.

Hắn trừng mắt, há miệng, nửa ngày mới nói ra được một chữ.

“Má!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK