Sau khi Vương Đằng nhặt xong hết bong bóng thuộc tính, hắn lập tức chạy đến một góc không người, bởi vì hắn biết trong một thời gian ngắn mấy học viên kia chắc chắn sẽ không rơi thêm bong bóng thuộc tính.
Mấy cỗ máy khảo nghiệm võ đồ được đặt chỗ này.
Máy đo sức mạnh, máy đo tốc độ, máy đo cường độ thể chất.
Đây đều là những máy móc dùng để đo lường tố chất thân thể cho Võ Đồ, số liệu tương đối chính xác, sai số cũng rất nhỏ.
Vương Đằng trước tiên là đến bên cạnh máy đo sức mạnh.
Hắn đã học xong quyền pháp cơ bản, tương đương với việc đang nắm giữ những kỹ năng ra đòn cơ bản nhất.
Người khác ít nhất cũng cần thời gian một tháng, nếu như là thiên tài thì cũng phải cần đến mười ngày, nhưng Vương Đằng chỉ cần một đêm.
Khoảng cách chỉ có mấy quả bong bóng thuộc tính!
Khoảng cách trên thế giới cũng chỉ đến mức này thôi, nhưng sợ là chẳng ai nghĩ đến.
Vương Đằng chậm rãi dừng chân, hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại, thả lỏng cơ thể.
Bỗng nhiên hắn mở to hai mắt, ánh mắt chợt kiên định, giống như một con mãnh thú đang săn mồi, khí thế bỗng nhiên bùng phát, hai chân thủ thế bàn ghì chặt xuống đất, hông nghiêng sang một bên, cột sống lưng căng như dây cung, đánh ra một đấm.
"Bành!"
Nắm đấm Vương Đằng trực tiếp đánh lên máy đo sức mạnh.
Số trên máy đo sức mạnh bắt đầu tăng vọt, cuối cùng dừng lại ở giá trị 143kg!
Tối hôm qua về đến nhà thì thuộc tính sức mạnh của hắn là 135, vừa nãy mới nhặt được 8 điểm, tổng cộng là 143, vừa vặn với 143kg.
Sức mạnh đã gần tới giới hạn của người bình thường.
Chú ý, đây là giới hạn sức mạnh!
Khi một người bị dồn đến bước đường cùng, cũng có thể phát huy ra sức mạnh vượt khỏi giới hạn cơ thể, nhưng đối người bình thường mà nói chuyện này rất khó! Rất rất khó!
Bây giờ nghĩ lại một chút, sức mạnh ban đầu của hắn chỉ có 50, đó không phải là sức mạnh của một thằng vô dụng sao?
Không có khả năng, ta tuyệt đối không phải là nam nhân vô dụng.
Vương quốc lắc đầu an ủi bản thân, sau đó mới khởi động máy đo tốc độ rồi đứng lên.
Máy đo tốc độ giống như máy chạy bộ thông thường, nó dựa vào người kiểm tra mà bánh xe phía dưới cũng chuyển động theo, sau đó mới cho ra tốc độ.
Khi bắt đầu Vương Đằng cũng chạy từ từ, sau đó mới chậm rãi tăng tốc, cho đến khi đạt đến giới hạn cao nhất.
Sau đó, máy đo tốc độ sẽ hiển thị tốc độ cao nhất mà người kiểm tra đạt được.
Vương Đằng cảm thấy mình đã chạy đến giới hạn, thì hắn mới từ từ ngừng lại, cuối cùng bước xuống máy đo tốc độ.
Hắn nhìn lên máy đo tốc độ số hiển thị trên màn hình là: "12,7m/s"
Hiển nhiên tốc độ cùng với thuộc tính không bằng nhau, còn về cách quy đổi thế nào, thì Vương Đằng cũng không quan tâm mấy.
Đơn giản chỉ khác biệt một chút mà thôi.
Vương Đằng giật mình đối với tốc độ mà mình vừa mới kiểm tra xong.
Vậy mà đã bắt kịp nhà vô địch thế giới trong cuộc thi chạy cự li 100 mét của kiếp trước, tố chất cơ thể Võ Đồ đã khủng bố như này, huống chi là Võ Giả.
"Đi nhìn tố chất thử đã"
Máy đo thể chất giống như một khoang ngủ đông trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, nó dựng thẳng trong một góc.
Vương Đằng bước vào trong, ấn nút bắt đầu kiểm tra, một tia chùm sáng quét từ đầu xuống chân, quét cơ thể hắn mấy lần!
Kiểm tra thể chất bao gồm rất nhiều yếu tố như: Máu, cơ bắp, xương, thần kinh,... Bởi vì việc này rất phức tạp nên chỉ có thể nhờ máy móc công nghệ cao làm.
"Ting, kiểm tra kết thúc, học viên Vương Đằng, thể chất 47!"
Một âm thanh duyên dáng của nữ từ từ trong khoang kiểm tra thể chất truyền ra.
"Chậc chậc, lại còn có chức năng thông báo bằng giọng nói."
Vương Đằng cũng cảm khái máy kiểm tra sức mạnh, máy đo tốc độ với máy kiểm tra thể chất.
"Thể chất 47, giống như thuộc tính, xem ra chỉ có tốc độ là khác nhau."
Hắn nhìn xuống tờ giấy dán bên cạnh tường [ Sơ đồ phân chia đẳng cấp Võ Đồ]
Tiêu chuẩn Võ Đồ cấp thấp, sức mạnh 100kg đến 300kg, tốc độ chạy một trăm mét từ bảy đến chín giây, cũng chính là từ 11.11 m/s đến 14.28 m/s, thể chất từ 30 đến 50.
Vì vậy, Vương Đằng cũng được coi là một Võ Đồ cấp thấp!
Hắn vẫn khá hài lòng với kết quả này.
Vậy mà còn không hài chẳng lẽ còn muốn thượng thiên hả?
Dù sao cũng từ một người bình thường trở thành Võ Đồ cấp thấp, nếu so với người khác thì hắn đã tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian.
Làm người nên biết thế nào là đủ…
"Tranh thủ hôm nay đạt đến Trung cấp Võ Đồ!" Vương Đằng tràn đầy nhiệt huyết, nên không quyết định không đi đâu cả, nên cả ngày hắn chỉ loanh quanh trong sảnh huấn luyện.
Những học viên khác đều đang tập luyện phần của mình, không ai rảnh mà đi quan tâm kết quả khảo nghiệm của Vương Đằng.
Dù sao hôm nay bọn họ cũng mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, không quen biết gì với nhau mà lại đi nhìn trộm thực lực của người ta, thật đúng là bất lịch sự.
Ngay khi Vương Đằng vừa mới kiểm tra xong, có mấy học viên dưới chân rơi ra mấy quả bong bóng thuộc tính.
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, làm ra vẻ vô tình đi ngang qua bọn hắn, lặng lẽ nhặt nó lên.
[Kiếm Thuật Cơ Bản +3]
[Sức Mạnh +5]
[Ngộ Tính +0,6]
[Nhanh Nhẹn +2]
…
"Không tồi không tồi, vẫn có ngộ tính, Kiếm Pháp Cơ Bản cũng thành thạo hơn không ít." Vương Đằng mừng thầm.
Bởi vì người lúc này còn quá ít, Vương Đằng cũng không muốn lặp đi lặp lại chuyện vừa rồi, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, nên hắn đi vào phòng vũ khí, liếc mắt qua một lần.
Trong phòng trưng bày rất nhiều loại vũ khí như kiếm, dao, súng, roi, côn, chùy,... Tất cả đều được đặt trên kệ.
Mỗi một loại binh khí đều phân thành rất nhiều bản khác nhau, ví dụ như kiếm, thì có trường kiếm, đoản kiếm, song kiếm, kiếm mỏng.
Có thể nói ở đây có rất nhiều loại vũ khí, không thiếu thứ gì cả.
Dù học viên có sử dụng vũ khí nào đi chăng nữa, cũng đều có thể tìm thấy binh khí mình cần ở trong này.
Vương Đằng đứng trước kệ tủ để kiếm, lấy xuống một thanh Hắc kiếm "thuộc dòng Ám Ảnh kiếm".
Bởi vì Võ Đạo thịnh hành, nên các xí nghiệp sản xuất binh khí cũng phát triển theo, dù sao thì vũ khí đối với Võ Giả mà nói nó quá quan trọng.
Một tên võ giả cầm vũ khí đánh nhau với một tên võ giả không cầm binh khí, đương nhiên tên có vũ khí sẽ có lợi thế hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, vũ khí cung cấp cho Võ Đồ cũng chỉ là vũ khí được mô phỏng từ vũ khí thật, tuy chất liệu như nhau nhưng không được khắc phù văn lên.
Thanh Hắc Thiết kiếm toàn thân đen kịt này "thuộc dòng Ám Ảnh kiếm", được chế tạo hoàn toàn giống với bản chính kể cả trọng lượng, nhưng thân kiếm không có phù văn huyền ảo.
Nếu như làm một phép so sánh.
Thì kinh phí làm ra một thanh kiếm như này chỉ có mấy trăm đồng, còn chính phẩm thì phải cần đến mười vạn, thật sự kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Vương Đằng lật nghiêng lật ngửa thanh Hắc Kiếm trong tay, cân nặng vừa phải.
Có nhiều nam nhân có sở thích và niềm đam mê đối với tất cả các loại vũ khí.
Thậm chí có nhiều người còn ao ước là được cùng với thanh kiếm yêu thích xông pha giang hồ!
Kiếp trước là một xã hội nơi chỉ có Khoa học và kỹ thuật, võ đạo hầu như không tồn tại, vì vậy Vương Đằng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Hiện tại hắn nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, trong lòng nóng nảy không chờ được.
Trước đó hắn cũng thu được [Kiếm Pháp Cơ Bản], nên đối với kiếm pháp cũng có chút hiểu biết, cũng thừa dịp người khác chưa tới luyện tập, với lại cũng không có thứ gì tốt để nhặt, vậy nên cũng phải luyện tập chút gì đó và cũng thử xem uy lực của kiếm pháp cơ bản.
Hắn đi ra khỏi phòng vũ khí sau đó tìm một nơi không có người tập luyện, dựa theo kiếm pháp còn nhớ trong đầu, hắn bắt đầu luyện kiếm.
"Vù vù vù!"
Thanh trường kiếm lay động tạo ra tiếng xé gió rất nhỏ.
Nhưng nếu chém lên người thì không chết cũng bị thương.
Trong số các học viên, có một thanh niên từng cung cấp [Kiếm Pháp Cơ Bản] cho Vương Đằng cũng đang luyện kiếm ở chỗ này, hắn nhìn thấy Vương Đằng cầm một thanh trường kiếm đỉ ra khỏi phòng vũ khí, nên có hơi kinh ngạc.
Vậy là hắn từ từ dừng việc luyện tập lại, đứng phía xa quan sát Vương Đằng luyện kiếm.
"Thì ra chỉ là một người mới bắt đầu luyện!"
Tuy nhiên, sau khi nhìn thoáng qua hắn ta lập tức lắc đầu, cuối cùng không quan tâm nữa.
"Sao lại có cảm giác luyện kiếm không quá khó? Mới luyện có hai lần đã thuần thục hơn rất nhiều."
"Ngộ tính mới có 19.3, cũng có cao mấy đâu nhỉ?"
Vương Đằng dừng lại, suy nghĩ một chút lại kinh ngạc.
Hắn cũng không biết rằng ngộ tính của mình đạt 19,3 là đã cao hơn người bình thường rất nhiều, tu luyện những thứ cơ bản như này thì chắc chắn sẽ không cảm thấy khó khăn.
Còn nếu như học các chiến kỹ sử dụng nguyên lực, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Các chiến kỹ có liên quan sử dụng nguyên lực, bản thân nó đã rất cao siêu phức tạp, vì vậy nếu như ngộ tính không đủ thì việc tu luyện nó hết sức khó khăn.
Bởi vậy mới nói, việc tu luyện võ đạo cực kỳ coi trọng thiên phú, mà những người có thể trở thành Võ Giả tất cả đều là thiên tài!