Vương Đằng đến Tinh Cực võ quán vốn chỉ vì muốn tu luyện.
Nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như một tên nhặt ve chai, cần cù vất quả nhặt những thứ đồ từ người khác rơi ra.
Trước đó hắn cũng quan sát một thể, những bong bóng khí ở trên mặt đất là những bong bóng mà học viên của võ quán trong quá trình tập luyện rơi ra.
Vì bên trong võ quán có rất nhiều học viên đang luyện tập, cho nên lượng bong bóng thuộc tính rơi xuống cũng rất nhiều.
Nhưng có một điều làm cho Vương Đằng cực kỳ đau lòng.
Thời gian bong bóng thuộc tính tồn tại rất ngắn, chỉ khoảng vài phút là biến mất.
Hắn chỉ vừa sững sờ một chút, thì đã có mấy bong bóng thuộc tính biến mất, làm cho hắn đau lòng muốn chết, cảm giác như tổn thất mấy ức.
Các học viên không ngừng tập luyện, thỉnh thoảng sẽ ra mấy quả bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng nhặt rất hăng hái, "Ting ting ting" thuộc tính của hắn tăng lên giống như tiền vậy.
Một võ sư nhìn thấy hắn chạy tới chạy lui trong huấn luyện quán giống như con ruồi, thực sự quá chán mắt nên mới gọi hắn lại.
"Này này, vị đồng học kia, ngươi tới võ quán sao không lo tập luyện mà cứ chạy lung tung thế hả?"
"Đạo sư? Học sinh vừa mới hôm nay, nên đi qua đi lại để nhìn xem mọi người tập luyện như thế nào, vì cổ nhân có nói trong "ba người cùng đi, tất có một người là thầy ta", vì vậy học trò trước tiên phải học tập thật tốt mọi người."
"Học viên mới đến? Vậy tới đây, ta đầu tiên sẽ dạy cho ngươi [Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín], bởi vì ngươi hiện tại không biết cái gì hết, có nhìn cũng nhìn không ra. Cho nên phải đem thứ cơ bản nhất học tốt rồi mới nói tiếp." Tên Đạo sư kia nói.
Vương Đằng ngẩm lại thấy hắn nói cũng có lý, đạo sư này đúng là rất có trách nhiệm.
Hắn miễn cưỡng nhìn vài quả bong bóng thuộc tính vừa rơi xuống sàn huấn luyện, phảng phất như đang có thứ gì đó níu kéo bảo hắn đừng đi.
"Đạo sư, [Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín] là thứ gì vậy?" Vương Đằng đi qua tò mò hỏi.
"[Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín] là một phương pháp luyện tập khoa học do nhà nước phát triển trên cơ sở kết hợp với luyện thể chi pháp của Tinh Võ đại lục."
Tên Đạo sư kia vừa nói vừa mở nhạc lên.
"Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín --- Võ Lâm Toàn Quốc, hiện tại bắt đầu!"
Vương Đằng cả kinh!
Khi tiếng nhạc vừa vang lên, làm cho hắn có một cảm giác quen thuộc, cũng là cái tư thế chuẩn bị cực kỳ quen thuộc.
"Nhìn cho thật kỹ!"
Đạo sư cao to thân hình cường tráng ít nhất cũng trên một mét tám, cơ bắp trên cơ thể cực kỳ kinh khủng, sắc mặt lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc, đang làm tư thế chuẩn bị.
Vương Đằng một mặt mộng bức!
Còn Đạo sư thì đã theo tiếng nhạc vang lên luyện tập thể thao.
"Thức thứ nhất, bài tập kéo căng, một hai ba bốn, hai hai ba bốn,..."
"Thức thứ hai, bài tập mở rộng cơ ngực, một hai ba bốn, hai hai ba bốn,..."
"Thức thứ ba, bài tập đá chân, một hai ba bốn, hai hai ba bốn,..."
Vương Đằng ngơ ngác nhìn đối phương, trong đầu đang có vô số thảo ni mã điên cuồng vượt ẩu, có cản cũng cản không được.
Radio phát sóng bài thể dục dụng cụ!
Mặc dù hắn cũng phát hiện, mặc dù tên nghe có vẻ giống như những cái tên khác, nhưng động tác lại phức tạp hơn rất nhiều, có một số ít động tác có độ khó cao và cũng yêu cầu tố chất cơ thể.
Giống như… Thật sự là luyện tập cái này có thể đưa đến tác dụng gì sao?
Thế nhưng, cái thứ âm nhạc này, cùng cái mấy cái tư thế này, cũng là cái cảm giác quen thuộc này, thật quá xấu hổ!
"Thế nào? Nhìn kỹ chưa? Nếu chưa nhìn kỹ thì để ta tập lại một lần cho ngươi xem!"
Tiếng nhạc vừa ngừng lại, động tác của đạo sư cũng chậm rãi dưng lại, hắn thở dài một hơi, trên trán hắn cũng chảy ra mấy giọt mồ hôi, hiệu quả của [Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín] quá kinh người.
"Đạo sư, ta đã nhớ kỹ!" Vương Đằng vội vàng gật đầu, bởi vì hắn sợ chính mình sẽ lại phải nhìn thứ này.
Nhìn dáng vẻ chưa thỏa mãn của hắn, thì rất có thể nói được thì sẽ làm được, chứ không phải giỡn chơi.
"Ai, xem ra trí nhớ của ngươi cũng không tệ, lúc trước ta phải xem tận ba lần mới có thể nhớ kỹ." Đạo sư có chút thất vọng nói.
Vãi, vậy cái bộ dạng thất vọng của là có chuyện gì?
Vương Đằng khuyên bảo đại sư đi chỗ khác giống hệt với đang khuyên bảo một tên ôn thần, để hắn đi gây sự với tên học viên khác, mà bọn hắn cũng rất tình nguyện.
Cái gì mà [Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín], Vương Đằng ta tuyệt đối sẽ không luyện, có đánh chết ta cũng không luyện.
Đời này ta chỉ dựa vào việc nhặt thuộc tính để mạnh lên!
Nhân dịp vị đạo sư kia không để ý, Vương Đằng tiếp tục đại nghiệp nhặt thuộc tính.
[Sức Mạnh +2]
[Nhanh nhẹn +1]
[Ngộ Tính +0,2]
…
[Quyền Pháp Cơ Bản +5]
…
Vương Đằng thực sự rất vui vẻ, nhặt được rất nhiều sức mạnh, thuộc tính nhanh nhẹn, nhưng hắn chưa từng thử qua, cũng không biết sức mạnh đang ở trình độ nào, nhưng hắn bây giờ đang tản bộ trong sảnh huấn luyện, cũng cảm thấy tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều, không để ý liền có thể nhảy ra xa mấy mét.
[Ngộ Tính] thuộc tính này rơi hơi ít, mỗi quả chỉ có không phẩy mấy, phải gom mấy quả mới đủ một điểm.
"[Ngộ Tính] khi thuộc tính này tăng lên, có phải là mình sẽ thông minh hơn không nhỉ, sao từ đầu đến giờ không thấy có cảm giác gì nhỉ?" Vương Đằng nghĩ nghĩ.
Chờ chút!
[Quyền Pháp Cơ Bản +5] ?!
Có một cái bong bóng không giống như mất cái bong bóng trước đó bị Vương Đằng hấp thu, trong đầu hắn cũng đột nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức liên quan đến quyền pháp.
"Quyền pháp cơ bản, hả biết cái này rồi à?" Vương Đằng có chút không tin.
Ở giai đoạn Võ Đồ bởi vì không có Nguyên Lực, cho nên không có cách nào tu luyện Nguyên Lực chiến kỹ.
Vì vậy quốc gia tổng kết rất nhiều chiến kỹ cơ bản, trong đó có thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp,.v.v…
Sau đó quảng bá ra bên ngoài, để mọi người đều có thể tu luyện.
Vương Đằng nhìn một thanh niên tầm hai mươi tuổi đứng cách đó không xa đang tu luyện quyền pháp, hai mắt cũng sáng lên.
Mặc dù hắn đã học xong quyền pháp cơ bản, nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa tinh thông quyền pháp, chỉ mới biết sơ qua mà thôi, còn rất sơ sài, nên chỉ tương đương với một người bình thường tập luyện bốn năm ngày.
Thế nhưng nếu nhặt thêm một chút thuộc tính [ Quyền Pháp Cơ Bản], chẳng phải là có thể tăng độ thuần sao?
Bộp bộp bộp!
Tên thanh niên kia đang dùng sức đánh lên bao cát, bao cát cũng lắc lư hai bên, mỗi một đấn đều để lại trên bao cát một vết lõm.
"Mạnh!"
"Quả nhiên Võ Giả mới là vương đạo."
"Làm sao còn chưa… Ui Ui, rơi rồi rơi rồi, á lại rơi tiếp!"
Vương Đằng có chút phấn khích, nên vòng ra phía sau lưng đưa tay lên lượm nó rồi chạy đi.
[Quyền Pháp Cơ Bản +7]
[Sức Mạnh +5]
"Tên thanh niên này cũng có tố chất! Rất có tố chất!" Vương Đằng cảm thán nói.
Quả nhiên Quyền pháp cơ bản của hắn cũng thành thạo hơn!
Nhưng chờ một lát cũng không thấy đối phương rơi xuống bong bóng thuộc tính nào nữa, nên Vương Đằng không thể không đi tìm học viên khác, dù sao cũng không thể vì cái này mà mất cái kia.
Chỉ có trẻ con mới lựa chọn.
Nhưng ta là người lớn, và người lớn thì muốn tất cả!
Vương Đằng ta là người lớn!
…
[Thân Pháp Cơ Bản +2]
Bên ngoài phòng huấn luyện là một sân tập chạy, giống như thao trường.
Một tên mập trên đường chạy ngang qua, giống như một cơn gió thổi bay tóc Vương Đằng.
Phía sau mông hắn có một quả bong bóng rơi ra.
Nhìn qua ngoại hình, thì tên béo này cũng rất nhanh nhẹn đấy.
"Hả? Thân pháp cơ bản!!"
Vương Đằng nhặt thuộc tính này lên, làm hắn giật nảy mình, bởi vì đây lại là một chiến kỹ cơ bản, còn là thân pháp, vận khí hôm nay quả nhiên rất Âu nha.
(*Âu: chỉ màu trắng, và cũng là cách chơi chữ của từ vận khí tốt :))
Tên béo kia cũng rất chăm chỉ chạy không ngừng nghỉ, mà mông của hắn rất giống một con gà mái đang đẻ trứng, từng quả từng quả bọt khí từ từ rơi ra.
"Nhiều vậy!"
Vương Đằng cả kinh, nhưng bởi vì nguyên tắc không bao giờ lãng phí bất cứ thứ gì, nên hắn bám theo phía sau vừa chạy vừa lượm.
Thuộc tính nhanh nhẹn cũng bắt đầu có tác dụng, giúp đỡ Vương Đằng bám theo sau tên béo, nên chạy rất hăng hái.
[Nhanh nhẹn +1]
[Nhanh nhẹn +1]
[Nhanh nhẹn +1]
[Thân Pháp Cơ Bản +3]
[Nhanh nhẹn +1]
…
"Này ~ này ~ này… Ngươi chạy sau lưng ta làm gì?" Tên béo dừng lại, lè lưỡi nhìn chằm chằm vào Vương Đằng hỏi.
"Ai đi theo ngươi, ta cũng đang luyện thân pháp, cho nên ngươi đừng có suy nghĩ lung tung." Vương Đằng trợn tròn mắt nói.
"Ngươi…"
"Ngươi ngươi cái gì?"
"Má, ta không chạy nữa, ngươi tự mình chạy đi." Tên béo có chút bực tức, nhưng mà lại không thể làm gì được Vương Đằng.
"Đừng đừng, chạy thêm hai vòng đi, ta cảm thấy ngươi rất có tiền đồ, không nên từ bỏ như vậy!" Vương Đằng giữ hắn lại nói.
"..." Tên Béo.