Cười cười nói nói nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Âm nhạc trong quán cũng cực kỳ sôi động, bầu không khí hừng hực, mọi người cũng dần dần hòa nhập vui chơi.
Lúc này, ba người Hứa Kiệt cùng Bạch Vi đang chơi trò chơi đại mạo hiểm.
Ba người lấy lòng bàn tay với mu bàn tay quyết định thắng thua!
Trò chơi cũng đã diễn ra được mấy lượt, thắng có thua có, nói một ít thứ thú vị mà không ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nếu như không muốn nói, thì phải lựa chọn đại mạo hiểm.
Lần thú vị nhất là Dư Hạo ra lệnh cho Bạch Vi đi ghẹo gái.
Nhưng kết quả chả ai ngờ đến, Bạch Vi thế mà lại có thể thành công!
Bất hạnh cho mỹ nữ được chọn kia bị nàng ghẹo mặt đỏ bừng đến mang tai, làm mọi người ai cũng ôm bụng cười to.
Lần này đến phiên Dư Hạo.
Hứa Kiệt cùng Bạch Vi cũng cao hứng cười ha hả.
Sau đó Hứa Kiệt lại nảy sinh ý đồ xấu, yêu cầu Dư Hạo tường thuật về người đầu tiên của mình.
Yêu cầu vừa ra, mặt Dư Hạo chợt hóa thành màu gan heo.
Vương Đằng lắc đầu cười, hắn không có tham gia, bởi vì hắn có quá nhiều bí mật nên chơi loại trò chơi này rất dễ chơi thoát.
Hai người Hứa Kiệt cùng Bạch Vi ngồi một bên ra sức thúc dục Dư Hạo nói.
Vương Đằng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ăn thịt tinh thú vào buổi tối có thể giúp có thể trao đổi chất, cùng bài trừ tạp chất trong cơ thể.
Mà ở trong quán Bar lại có khói thuốc nên làm cơn nghiện thuốc của hắn trỗi dậy.
Hắn không biết ở kiếp trước đã bắt đầu hút từ khi nào, nên một ngày không hút thuốc lá thì cơ thể sẽ rất khó chịu, muốn cai nhưng cai không được.
Một lát sau hắn từ nhà vệ sinh đi ra, cũng thuận tiện mua bên ngoài một bao thuốc lá kém chất lượng.
Tốt hút không quen!
Vương Đằng ngậm điếu thuốc trong miệng đi về phía đám Hứa Kiệt.
Ngay khi đến gần, hắn lại phát hiện đám Hứa Kiệt, Dư Hạo đang bị mấy người vây quanh, giống như còn đang cãi lộn với đám người kia.
Dáng người của đám kia có vẻ lưu manh, tai đeo khuyên, trên người còn có hình xăm, làm ra bộ dáng "Bố mày không dễ dây vào đâu".
Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Lúc này, trong đám người có một tên xô Hứa Kiệt một cái, hùng hổ nói: "Hả, con nhóc này làm bẩn quần áo của tao, mày nghĩ một câu xin lỗi là xong sao?"
"Mày biết bộ quần áo bao nhiêu tiền không?"
"Bồi thường nổi sao?"
"Mấy đứa nhóc mà cũng đòi học người lớn đến quán bar chơi."
Nói xong vài tên bên cạnh hắn cười to, trên mặt còn làm ra vẻ đùa cợt.
Mấy người Dư Hạo làm sao có thể nhịn được cục tức này?
Bọn hắn vốn là phú nhị đại, vốn dĩ được nuông chiều từ nhỏ, là người mà đi đến chỗ nào cũng được người khác nịnh nọt lấy lòng.
Nếu như là người có địa vị cao hơn, thì bọn hắn chịu một chút ủy khuất một chút cũng không sao, thế nhưng mấy tên này không biết là lâu la phương nào đột nhiên xuất hiện gây chuyện.
Nếu như bị dạng người như thế này ăn hiếp, mà còn bị truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho đám phú nhị đại khác.
Hứa Kiệt bị tên kia xô một cái, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Thế nhưng đừng nhìn vào bộ dáng tùy tiện thường ngày của hắn, dáng vẻ ừ ngươi là nhất ta là thứ hai, trên thực tế hắn cũng không phải là người không có não.
Lúc này đối phương rõ ràng có nhiều người hơn, mà trong đám bọn hắn lại có nữ sinh.
Nên khi xảy ra xung đột người ăn thiệt chắc chắn là bọn hắn.
Nói đi cũng phải nói lại bây giờ là thời đại Võ Đạo, có một số ít người nhìn bề ngoài lưu manh, nhưng vạn nhất là cao thủ thì làm sao bây giờ?
Vậy không phải là sẽ ngỏm củ tỏi sao?
Cho nên hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Mấy vị, coi như chúng ta làm bẩn quần áo của ngươi thì đó là lỗi của chúng ta, cùng lắm thì bọn ta bồi thường tiền là được."
"Mà đám các ngươi lại hùng hổ doạ người, chẳng lẽ lại muốn làm náo loạn đến mức không cách nào giải quyết sao?"
"Những người khác đều nhìn thấy rõ ràng, coi như gọi cảnh sát đến giải quyết thì người chiếm lý vẫn là chúng ta"
"Mẹ mày, còn muốn gọi cảnh sát uy hiếp tao?"
Tên bị làm bẩn quần áo là một thanh niên hai mươi tuổi, mũi cong, dáng vẻ hung ác nham hiểm, hoàn toàn có thể nhìn ra là một tên lưu manh nêm khi cảm nhận được Hứa Kiệt đang uy hiếp hắn, thì ngay lập tức chửi to.
"Hứa Kiệt đừng nói nhảm với tên đó, tên khốn này rõ ràng là đang muốn gây sự, vì Bạch Vi căn bản không đụng phải hắn, mà là do hắn cố ý đứng dậy ngay khi Bạch Vi đi đến để Bạch Vi va phải hắn." Hư Hạo phẫn nộ nói.
"Tiểu tử, ngươi nói chuyện không có chứng cứ thì đừng nên nói lung tung." Thanh niên có vẻ mặt nham hiểm cười lạnh nói.
"Có phải là như vậy hay không thì lòng ngươi tự khắc biết rõ." Dư Hạo đứng ra chỉ thẳng vào mặt hắn rồi nói.
Thanh niên với vẻ mặt hung ác nham hiểm có vẻ không kiên nhẫn, hừ lạnh một câu: "Ít nói nhảm lại đi, để tiêu cô nương này uống với bọn tao vài ly rượu thì chuyện này coi như hết, bằng không thì…Khà khà."
"Mày nói gì đấy, nói lại lần nữa xem nào, có tin tao đánh chết mày hay không?" Dư Hạo ngay lập tức bạo phát.
Đám khốn này vậy mà lại muốn Bạch Vi bồi rượu, rắp tâm muốn là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Lần này thật sự làm hắn cảm thấy phẫn nộ.
Hứa Kiệt ngay lập tức hét thầm một tiếng "Hỏng bét!"
Đám lưu manh này rõ ràng đang gài bẫy bọn hắn, mà một câu nói của Dư Hạo đã khiến vụ này biến thành không thể hoà giải.
"Dư Hạo, đừng nói!" Bạch Vi đứng một bên kéo kéo Dư Hạo, nhưng tên này lại không hề để ý đến.
Giờ phút này có thể cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tiểu súc sinh, còn muốn đánh chết tao, vậy để hôm nay bố mày chơi chết mày trước."
Thanh niên hung ác nham hiểm đột nhiên nhe răng cười, một chân dẫm mạnh về phía trước, hai tay hoá thành ưng trảo chụp vào cổ Dư Hạo.
Quả thực quá sức tàn bạo, vừa ra tay đã dùng sát chiêu.
"Võ Đồ!"
Có người hoảng sợ thét.
Sắc mặt Dư Hạo cũng đột nhiên biến đổi, thứ nhất là hắn không nghĩ đến đối phương đột nhiên động thủ, hai là không nghĩ đến đối phương đúng là một tên Võ Đồ.
Trong nhất thời hắn căn bản không có dụng khí chống đỡ trực diện, nên chỉ có thể né sang một bên.
May mắn là gần đây Dư Hạo bị cha hắn bắt luyện võ, bây giờ cũng đã trở thành cấp thấp Võ Đồ, nếu không đổi lại là một người bình thường.
Thì đừng nói là né tránh, chỉ sợ sẽ bị ác khí của đối phương doạ cho hoảng sợ không nhúc nhích được.
Bên trong quán bar lập tức hoảng loạn.
Hứa Kiệt vội vã kéo Bạch Vi né sang một bên, bọn hắn không phải là người luyện võ, cho nên lúc này không thể giúp được gì.
Thanh niên với vẻ mặt nham hiểm hung ác thấy Dư Hạo chạy thoát, làm hắn có chút kinh ngạc, cơ thể uống một cái sau đó đạp một cước về phía Dư Hạo.
Dư Hạo chật vật nắm lấy cái ghế bên cạnh ngăn cản đòn tấn công đối phương.
Ầm!
Cái ghế bằng sắt bị bị một cước của thanh niên nham hiểm đá cong veo.
Dư Hạo cũng bị cỗ sức mạnh kia đánh bay ra ngoài, ngã ầm xuống đất.
Bàn ghế chạm trúng bị hất văng trái ngã phải.