Mười một giờ, trời lúc này cũng đã khuya.
Bây giờ Vương Đằng mới ra khỏi Tinh Cực võ quán, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn.
Người ta dành cả đêm để luyện tập, còn hắn thì dành cả đêm để trà trộn.
Trà trộn?
Phi phi… Sao lại có thể nói việc này là trà trộn!
Những học viên khác cũng lần lượt ra về, chỉ có nhóm Vương Đằng là ra về cuối cùng.
Không phải hắn đã cố gắng rất nhiều sao, mà là vì không để lọt mất bất cứ bong bóng thuộc tính nào, ùm… Đây cũng là một loại cố gắng.
Vương Đằng lái xe chạy nhông nhông trên đường phố không người.
[Ngộ Tính]: 19,3
[Thể Chất]: 47
[Sức Mạnh]: 135
[Nhanh Nhẹn]: 86
[Chiến Kỹ]: Quyền pháp cơ bản (sơ cấp), Thân pháp cơ bản (sơ cấp).
Chỉ nhìn giao diện thuộc tính một lần, hắn cũng rất hài lòng.
Ngay từ đầu đến bây giờ, đã có thuộc tính từ hai chữ biến thành ba chữ số, những thay đổi này cũng không thể nói là thay đổi nhỏ.
Sức mạnh với Nhanh nhẹn là hai thứ tăng nhiều nhất, chỉ có ngộ tính với thể chất là thay đổi rất nhỏ.
Thứ khiến hắn ngoài ý muốn là đêm nay còn có thể lấy được quyền pháp cơ bản cùng với thân pháp cơ bản, mà đối với một võ giả mà nói, chỉ có cơ thể mạnh mẽ thôi thì không được, còn cần phải học chiến kỹ, vì chỉ có chiến kỹ mới có thể phát huy được thực lực mình.
"Ngày mai đến võ quán kiểm tra một chút, để xem trình độ của mình đang ở mức nào?"
Khi về đến nhà, Lý Tú Ma cũng chuẩn bị đồ ăn khuya.
Vương Thắng Quốc đang ngồi ăn, vừa nhìn thấy Vương Đằng trở về lập tức nhíu mày hỏi: "Sao muộn như vậy mới về?"
"Đi Tinh Cực võ quán một chuyến." Vương Đằng thuận miệng trả lời.
Sau đó lại quay mặt nhìn Lý Tú Mai nói: "Mẹ nấu mì trứng có chừa cho con một chút không? Con đói."
"Có! Mẹ có giữ lại cho ngươi một chút."
Con trai rất thích ăn đồ của mình nấu, nên Lý Tú Mai rất vui vẻ.
Sụp sụp sụp sụp~
Vương Đằng nhận bát mỳ, ngồi bên cạnh Vương Thắng Quốc, ăn từng miếng lớn trông rất ngon miệng.
Vương Thịnh Quốc ngồi ở bên canh Vương Đằng lại không ngửi thấy mùi rượu, lông mày hơi nhíu lại, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đi võ quán làm cái gì?"
"Con đi luyện võ!" Vương Đằng không có ngẩng đầu lên mà trực tiếp trả lời.
"Luyện võ!"
"Luyện võ!"
Lý Tú Mai với Vương Thắng Quốc cùng nhau kinh hãi, làm hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng mới đồng loạt nhìn Vương Đằng.
Lúc trước bọn hắn cũng có khuyên bảo Vương Đằng, nhưng do Vương Đằng được nuông chiều từ nhỏ, lại không có học thức không có kỹ năng, nên căn bản không để lời nói của bọn họ trong lòng.
Vậy mà hiện tai nó lại chủ động đi học võ?
"Con trai, ngươi muốn luyện võ?" Lý Tú Mai có chút không thể tin nên hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy!" Vương Đằng gật nhẹ đầu.
"Con trai, con có người yêu rồi hả?" Lý Tú Mai nghi ngờ nói.
"Hả?" Vương Đằng mộng bức.
Ta có người yêu lúc nào? Sao ta không biết?
"Không phải lúc trước ngươi nói là ngươi không thích luyện võ sao?" Vương Thắng Quốc hỏi.
"Cái này đâu có gì to tát đâu, lúc trước không nghĩ thông bây giờ nghĩ thông, nên đương nhiên sẽ đi luyện." Vương Đằng thản nhiên nói.
Chỉ đơn giản như vậy?
Vương Thắng Quốc cùng Lý Tú Mai bốn mắt nhìn nhau.
"Được, nếu ngươi đã nghĩ đến luyện võ, thì ta đương nhiên sẽ mời một đạo sư tốt đến dạy cho ngươi." Vương Thắng Quốc thấy Vương Đằng không giống như đang nói đùa, hắn lập tức vui vẻ vỗ tay một cái nói.
"Cha, trước hết đừng mời đạo sư, vì luyện võ cần phải có thiên phú, con muốn tự mình tập luyện."
Vương Đằng lập tức từ chối, cái gì mà mời đạo sư hắn có thể so sánh với đôi tay vàng này sao?
Nếu như cha hắn thường xuyên mời một tên cao cấp võ đồ đến làm đạo sư cho hắn, còn nếu dựa vào nhà hắn thì chắc chắn sẽ không mời nổi võ giả.
Nếu học tập cùng một tên cao cấp võ đồ, còn không bằng để hắn dành chút thời gian đi nhặt thuộc tính.
Vậy thì còn mời đạo sư chi cho tốn tiền.
Bây giờ đang là thời đại của Võ giả, chỉ riêng tiền mời một tên cao cấp võ đồ đã không rẻ rồi.
Vương Thắng Quốc cũng không có cưỡng cầu, gật đầu nói: "Cũng được, trong võ quán cũng có không ít đạo sư, mà Tinh Cực võ quán cũng được coi là một trong ba đại cự đầu Hoa Hạ, đạo sư chỗ bọn họ chắc chắn sẽ không kém."
"Ngươi cứ học cho tốt, ta không có yêu cầu xa vời như muốn ngươi trở thành võ giả, mà chỉ cần ngươi tu luyện đến cao cấp võ đồ là được rồi, để tố chất cơ thể cũng tăng lên rất nhiều, tuổi thọ cũng dài hơn không ít."
"Cơ thể là tiền vốn, chỉ cần có một cơ thể khoẻ mạnh, thì làm cái gì cũng đều sẽ làm ít công to."
Thật ra hắn cũng sợ Vương Đằng nóng nảy, không chịu nổi hai ngày lại bỏ luyện thì tôi.
Không bằng cứ để cho Vương Đằng tự mình tu luyện một thời gian, nếu như có thể kiên trì được thì lúc đó ra quyết định cũng không muộn.
"Con hiểu rồi thưa cha." Vương Đằng cười thầm trong lòng, thứ cha hắn thích nhất chính là thuyết giáo, nếu như đổi thành hắn của trước kia, hắn chắc chắn sẽ không để vào tai.
Nhưng mà.
Cao cấp võ đồ?
Bản thân mình có bàn tay vàng, đừng nói là Võ giả, cho dù là Võ giả cấp Chiến Tướng cũng không phải là không thể.
Chỉ sợ nói ra chỉ sợ sẽ hù đến cha hắn mà thôi.
Vương Thắng Quốc cũng vui mừng, bởi vì hắn thấy Vương Đằng đã trưởng thành hơn một tí… Chẳng lẽ nó có người yêu?
"Con trai, con chỉ mới mười bảy tuổi, nếu thật sự có người yêu thì chúng ta cũng không có phản đối, nhưng tiền tiêu xài trên người con còn đủ không?"
Vương Đằng có chút hoang mang.
Chúng ta nói một hồi cũng không thoát khỏi cái vấn đề này hả?
"Cha mẹ, con thực sự không có người yêu, nếu như có, thì chắc chắn sẽ mang về ra mắt hai người." Hắn bất đắc dĩ nói.
"Đáng tiếc thật!" Lý Tú Mai thất vọng nói.
Vương Thắng Quốc cũng gật đầu táng thành.
"..." Vương Đằng im lặng nói: "Mẹ à, con mới vừa có mười bảy tuổi, có ai dám theo ta ở chung đâu?"
"Cũng không còn sớm, hiện nay đủ mười tám tuổi là có thể kết hôn, nếu như bây giờ có bạn gái thì bồi dưỡng một chút tình cảm, năm sau kết hôn thì quá vừa vặn." Lý Tú Mai nói.
"Mười tám tuổi đã có thể kết hôn!" Vương Đằng cả kinh.
Thời đại Võ đạo, mà vẫn còn kiểu như thế sao?
"Mẹ, con ăn xong rồi, con lên lầu tắm rửa đi ngủ đây."
Hắn lập tức chạy lên lầu, bởi vì nếu như còn ngồi nói chuyện một chút, thì chỉ sợ nói đến đoạn sinh con trai luôn mất.
Mẹ hắn chính là người như vậy.
"Đứa nhỏ này! Anh yêu, em cảm thấy tiểu cô nương của Đường gia cũng tốt, nếu như được thì hôm nào chúng ta đến nhà hắn hỏi thăm một chút.."
Dưới lầu Lý Tú Mai vẫn còn cùng Vương Thắng Quốc nói chuyện.
May mắn là Vương Đằng không nghe thấy, chứ không thì hắn cũng bị dọa đái ra quần, tiểu cô nương Đường gia nặng ít nhất cũng hai trăm cân, mẹ nó chứ!
(1 cân của Việt Nam = 1kg & 1 cân của Hoa Hạ = 0,5kg - nếu xét trong trường hợp này thì tiểu cô nương này nặng tầm 1 tạ, còn nếu ở Việt Nam thì tầm 2 tạ, đúng là ối dồi ôi :))
…
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Vương Thắng Quốc đang ngồi ăn điểm tâm, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành,... Mặc dù rất đơn giản, nhưng những món này là món mà người Hoa Hạ yêu thích nhất.
Vương Đằng từ trên lầu bước xuống.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy, không có tiết trên trường nên có thể tự do sắp xếp thời gian.
Sau khi ăn sáng xong, Vương Đằng chào cha mẹ xong rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Vương Thắng Quốc vui mừng khôn xiết, nhìn Lý Tú Mai nói: "Hôm nay hãy nói với người giúp việc mua một ít thit Tinh thú, tiểu Đằng luyện võ, nên cần phải ăn thịt Tinh thú để bồi bổ cơ thể."
Tinh Cực võ quán.
Hôm nay Vương Đằng đến rất sớm, nên bên trong sảnh huấn luyện chỉ có hai ba học viên, những học viên này hết sức chăm chỉ.
Bọn họ nhìn thấy gương mặt đầy sức sống của Vương Đằng, lộ vẻ hơi kinh ngạc.
Vì vậy, sự "chăm chỉ siêng năng" của Vương Đằng đã chiếm được sự công nhận của họ, mấy học viên gật đầu hài lòng, họ cho rằng Vương Đằng là cùng một loại người với họ.
Vương Đằng cũng cảm thấy mình cực kỳ chăm chỉ, thế nhưng do thiếu người nên bong bóng thuộc tính cũng ít đi.
Hắn đi lại gần mấy học viên bắt đầu chào hỏi, thuận tiện nhặt luôn bong bóng thuộc tính.
Đúng, chỉ là thuận tiện thôi!
Ta Vương Đằng, là một người phép tắc, chào hỏi mới là mục tiêu thực sự.
[Quyền Pháp Cơ Bản +6]
[Sức Mạnh +4]
[Nhanh Nhẹn +3]
[Kiếm Pháp Cơ Bản +4]
…
Wao, thuộc tính thật phong phú, còn có quyền pháp cơ bản với kiếm pháp cơ bản, kiếm pháp cơ bản là chiến kỹ cơ bản dùng để chiến đấu!
Quả nhiên mới sáng sớm đã có sâu để chim ăn.
Mỗi học viên trong võ quán đều là nhân tài, bọn họ nói chuyện rất êm tai, còn rơi rất nhiều bong bóng thuộc tính, mình thật sự rất mến bọn họ.