Chương 7: Nhổ, nhổ lông dê…
Luyện kiếm được một lúc, Vương Đằng đem kiếm trả lại phòng vũ khí.
Sau đó ra ngoài lại đổi sang luyện quyền pháp.
Tên học viên luyện kiếm kia thấy vậy lập tức lắc đầu, tu luyện Võ Đạo chỉ cầu tinh thông chứ không phải vì số lượng.
Còn dạng như Vương Đằng luyện kiếm được hai lần, rồi quay sang luyện quyền pháp, nhiều môn không bằng một môn, nếu không đến cuối cùng cả hai môn đều thất bại.
"Học viên mới tới này chăm chỉ thì có chăm chỉ thật, nhưng lại có tí ngốc nghếch."
Vương Đằng còn không hề hay biết mình bị người khác gán cho một cái biệt hiệu là "Ngốc nghếch".
Hắn luyện được hai lần quyền pháp, sau đó cảm thấy quyền pháp cơ bản đã nắm vững còn thành thạo hơn rất nhiều, Ừm, hiệu xuất không tệ.
Hắn vừa quay đầu, thì nhìn thấy một bóng dáng to lớn vòng tay đứng ngay bên cạnh hắn.
Xem ra hắn cũng đã đứng đây xem một lúc.
"Đạo sư, ngươi tới lúc nào, còn không có lên tiếng dọa ta hết cả hồn."
Ngưởi này chính là đạo sư ngày hôm qua dạy Vương Đằng [Bộ Phát Thanh Thể Dục Quốc Gia Lần Thứ Chín], bây giờ nghĩ đến hắn Vương Đằng cảm thấy tê cả da đầu.
"Tiểu tử, ta xem ngươi luyện một hồi, thấy ngươi luyện quyền pháp rất tốt!" Đạo sư giơ ngón cái về phía Vương Đằng.
"Cảm ơn đã khen!"
Vương Đằng xấu hổ nói: "Đạo sư, ta tên Vương Đằng, không biết ngươi tên gì?"
"Ta tên Bành Hải, mà ngươi cũng không cần phải gọi ta là Đạo sư, cứ kêu Bành sư huynh là được rồi." Bành Hải nói.
"Bành sư huynh." Vương Đằng cũng là người biết nghe lời, sau đó lại hỏi: "Sư huynh ngươi cũng đến sớm vậy sao?"
"Thiên phú của ta không đủ, bây giờ đã hơn hai mươi mà vẫn chỉ là Cao cấp Võ Đồ, vì vậy chỉ có thể dựa vào cố gắng đến sớm tập luyện." Bành Hải buồn bã nói.
Vương Đằng cũng không biết nói gì cho phải.
"Ha ha ha, ta chỉ tùy tiện than thở một chút nên ngươi không cần để ý đến, nhưng Vương Đằng thiên phú của ngươi không tồi, nếu như có thể cố gắng, ta tin rằng không đến ba năm ngươi nhất định sẽ trở thành Võ Giả, cứ cố gắng lên." Bành Hải khích lệ nói.
Ba năm?
Không, chỉ cần ba ngày là đủ!
Vương Đằng nghĩ vậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu: "Cảm ơn Bành Sư huynh, đệ nhất định sẽ cố gắng!"
"Được được, ta phải lên lầu ba tập luyện, hôm nay sẽ có tên Cao cấp Võ Đồ khác phụ trách chỉ đạo việc luyện tập của các ngươi, đương nhiên nếu ngươi có vấn đề gì muốn hỏi cứ tìm sư huynh." Bành Hải nói.
"Thật sự là một sư huynh rất nhiệt tình!"
Vương Đằng nhìn hắn đi lên lầu ba, trong lòng cảm khái nói.
Cũng không lâu sau đó, liên tục có học viên đến đây, sảnh huấn luyện cũng dần dần trở nên náo nhiệt.
"Sư huynh."
"Chào buổi sáng, sư huynh!"
"Sư tỷ hôm nay vẫn xinh như mọi ngày!"
….
Những người quen biết chào hỏi lẫn nhau, sau đó mới bắt đầu tu luyện, bởi vì thời gian của mọi người đều rất quý giá nên phải trân trọng từng phút từng giây.
Vương Đằng nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy những học viên này rất giống những con cừu đi bằng hai chân, trên người bọn họ cũng có rất nhiều lông, muốn nhổ cũng nhổ không hết.
"Thật là tốt!" Khóe miệng hắn nở nụ cười giống như nụ cười của bậc cha mẹ mình vậy.
Chờ đến khi mập là có thể làm thịt… Phi phi, cừu tốt như vậy sao có thể dùng để làm thịt, nhất định phải nhổ lông từ từ.
Khi mọi người bắt đầu luyện tập với cường độ cao, đủ loại bong bóng thuộc tính thay phiên nhau rơi xuống.
Chẳng mấy chốc cả sảnh huấn luyện đã biến thành biển bong bóng.
Vương đằng hạnh phúc rong chơi bên trong đó.
"Ta là một thợ nhổ lông cừu, nhổ lông cừu nhổ lông cừu…"
Hắn cũng không dám đem bài hát này hát thật, bởi vì hắn sợ bị đánh chết, nên chỉ có thể buồn phiền nhưng trong lòng lại hát vang bài hát.
Nếu như lúc này có âm thanh thông báo thì nhất định sẽ như này:
Túc chủ vừa nhặt lên [Sức Mạnh +2] [Nhanh Nhẹn +6], Sức mạnh cùng nhanh nhẹn đã được cộng!
Túc chủ vừa nhặt lên [Quyền Pháp Cơ Bản +2], Quyền pháp cơ bản cộng thêm độ thuần thục!
Túc chủ vừa nhặt lên [Ngộ Tính +1] [Thể Chất +3], Ngộ tính cùng thể chất đã được cộng!
…
Hôm nay là Thứ bảy nên sảnh huấn luyện đông người hơn tối hôm qua rất nhiều.
Vương Đằng cũng đánh giá thấp số bong bóng thuộc tính mà mọi người rơi xuống, hoặc là hắn đánh giá thấp trình độ sức mạnh của mọi người.
Các học viên càng ra sức luyện tập, thì xác suất bong bóng thuộc tính rơi ra lại càng lớn.
Bây giờ lại giống như đang vắt sữa, ngươi càng dùng sức thì sữa ra càng nhiều.
Cả ngày chỉ đi qua đi lại, thế mà hắn đã từ Cấp thấp Võ Đồ biến thành Trung cấp Võ Đồ.
Bất luận là sức mạnh, tốc độ, hay thể chất, tất cả đều đột phá ngưỡng Trung cấp Võ Đồ, không hề có một chút khó khăn.
Không chỉ có như vậy, quyền pháp cơ bản, thân pháp cơ bản, kiếm pháp cơ bản của hắn đều đã đạt đến tiểu thành!
Mà chiến kỹ dựa vào mức độ thành để chia làm: Sơ cấp, thuần thục, tiểu thành, đại thành,...
Đạt đến mức độ thành thục thì đã có thể phát huy được uy lực của chiến kỹ, mà tiểu thành lại càng có uy thế, uy lực ít nhất phải tăng gấp đôi.
Nếu như có thể đại đến Đại thành, thậm chí là Viên Mãn, thì uy lực có thể phát huy ra phải gấp mấy lần.
Ngoài ra, Vương Đằng còn lấy được [Đao Pháp Cơ Bản], cũng đồng thời tăng hắn lên mức độ thuần thục.
Thu hoạch không thể nói là không lớn.
Chạng vạng tối, lúc này đã đến giờ cơm.
Các học viên cũng đã tập luyện cả ngày, bụng cũng đói kêu rột rột, vì vậy họ lần lượt thu dọn tàn cuộc sau đó rời khỏi sảnh huấn luyện.
Lúc này, Vương Đằng đang ngồi trong góc nghiệm thu thành quả đạt được.
Hắn cầm thanh Hắc Thiết Kiếm trong tay, sau đó phối hợp với thân pháp, bắt đầu di chuyển, tay vung kiếm, âm thanh xé gió từ kiếm cũng phát ra.
Thanh niên luyện kiếm lúc sáng đang quay về phòng vũ khí trả kiếm, nhưng khi vừa bước qua.
Lại tình cờ đi ngang qua bên cạnh Vương Đằng, cũng tình cờ nhìn thấy.
"Cái này, cái này…"
Hắn giật mình kinh hãi, miêng há to, tay dùng sức dụi dụi mắt, giống như đang nghĩ mình có phải đang nằm mơ không.
"Cái này tuyệt đối không phải là kiếm pháp cơ bản ở mức độ thành thục, mà là tiểu thành, nhất định là tiểu thành không sai vào đâu được!"
Hắn biết trình độ bản thân chỉ ở mức thành thục, mặc dù chưa đạt đến tiểu thành, nhưng nhìn thôi cũng đủ biết.
Nhưng sao lại có thể như vậy, mới buổi sáng hắn còn nhìn Vương Đằng luyện kiếm, hắn vẫn chỉ vừa mới nhập môn, kiếm pháp còn ở mức sơ cấp.
Mới có qua một ngày, nhìn lại thế mà đã đến tiểu thành!
Đây là đang đùa phải không?
Chẳng lẽ thực sự có một thiên tài như vậy trên thế giới?
Hắn cảm thấy mình đang hoài nghi nhân sinh, buổi sáng còn kêu người ta là tên ngốc, nhưng lúc này nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.
"Điên rồi! Điên rồi!"
Thanh niên đi ra khỏi sảnh huấn luyện với vẻ mặt đắng chát, vừa cười vừa lắc đầu.
Vương Đằng căn bản không để ý đến thanh niên khi nãy, hắn chỉ chăm chú luyện qua một lượt đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, thân pháp, cảm thấy toàn cơ thể hầu như được thông suốt.
"Phù!"
Hắn chậm rãi phu ra một hơi, sau đó đem vũ khí bỏ lại phòng vũ khí.
Một bên đi đến bãi đậu xe ngầm của võ quán, bên khác nhìn bản thuộc tính.
[Ngộ Tinh]: 28
[Thể Chất]: 52
[Sức Mạnh]: 455
[Nhanh Nhẹn]: 185
[Chiến Kỹ]: Quyền Pháp Cơ Bản (tiểu thành), Thân Pháp Cơ Bản (tiểu thành), Kiếm Pháp Cơ Bản (tiểu thành), Đao Pháp Cơ Bản (thuần thục).
"Hôm nay thu hoạch bội thu!" Vương Đằng mặt đầy đắc ý lái xe về nhà.
Trong nhà, Lý Tú Mai đang nấu cơm, mùi thịt đậm đà từ trong bếp bay ra, bụng Vương Đằng lập tức kêu rột rột.
"Mẹ hôm nay nấu món gì? Sao mà thơm vậy!" Hắn đi vào bếp hỏi.
"Cha ngươi dặn ta phải kêu người đi mua thịt Tinh thú về cho ngươi ăn." Lý Tú Mai cười nói.
"Thật sao! Cha thế mà lại bỏ tiền ra mua." Vương Đằng kinh ngạc nói.
Tinh thú chính là dã thú bị biến dị do nhận sự ảnh hưởng của Nguyên lực, bởi vì nguyên lực được sinh ra tại Tinh Không Vũ Trụ, nên mới có tên là Tinh Thú.
Thị bọn chúng rất bổ dưỡng, không phải loại thú vật bình thường có thể so sánh, nên giá của nó cũng rất đắt.
"Thơm quá, cho con nếm thử một chút nào."
Hắn nhìn thấy một nồi thịt kho tàu trên bếp, nước bọt lập tức chảy ra, nhịn không được bèn bốc một cục bỏ vào trong miệng.
"Ui, ngon quá mẹ ơi, kỹ năng nấu nướng của người thật quá siêu phàm."
"Ai nha, con thật giống con quỷ chết đói chưa đầu thai, còn đứng đây mang cái thân mồ hôi nhễ nhại này hả, còn không mau đi tắm." Lý Tú Mai đánh đuổi hắn ra khỏi bếp.