Nhưng Trương Thiếu Dương cũng có hơi kinh ngạc, vì hắn là một tên cơ bắp lực điền, xét theo phương diện chính thì hắn chính là một nam đấu sĩ (Nam nhân cứng rắn).
Còn Vương Đằng thì ăn mặc quần áo thể thao rộng rãi, cơ bắp trên người còn chưa có hiện ra, vì vậy nhìn từ bên ngoài giống hệt như một thiếu niên bình thường.
Nhưng thật sự không nghĩ đến khi giao thủ với nhau, thế mà mỗi nắm đấm đều mang một nguồn sức mạnh kinh người.
Không cân xứng chút nào đối với cơ thể!
Mặc khác, thực lực của Vương Đằng cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi, vì trước đó hắn cho rằng Vương Đằng chỉ nhờ vào thân pháp nhanh nhẹn của mình, nhưng hiện tại xem ra hắn phải thu hồi lại phỏng đoán của mình.
Bởi vì quyền pháp của Vương Đằng thực sự không yếu hơn mình.
“Gia hỏa này có vẻ là một thiên tài!” Trương Thiếu Dương âm thầm nghĩ trong đầu.
Hai người cũng được xem là lương tài tương ngộ với nhau, lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời giao thủ với nhau không biết ai sẽ thua ai.
“Cơ sở quyền pháp của Trương Thiếu Dương đã đạt đến đại thành rồi, sao lại đánh lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại, còn tên Vương Đằng kia thế mà không rơi xuống hạ phong.”
Ở phía xa đám học viên vốn dĩ không coi trọng Vương Đằng, hắn lại dám đi khiêu chiến cùng Trương Thiếu Dương, nên bọn hắn cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ cho rằng Trương Thiếu Dương có thể giải quyết trong vòng vài ba quyền.
Nhưng thật sự ngoài ý muốn của bọn hắn, cả hai người đấu với nhau nửa ngày mà vẫn chưa phân thắng bại.
“Chẳng lẽ Trương Thiếu Dương không tung hết sức?” Có người hoài nghi hỏi.
“Ngươi bị ngu hả, nhìn bộ dáng Trương Thiếu Dương có giống như chưa tung hết sức sao?” Người ngồi bên vốn dĩ im lặng, nghe xong cũng bật lại.
…
“Không đánh, không đánh nữa!”
Thừa dịp song phương lùi về, Trương Thiếu Dương vội vàng khoát tay nói.
“Tại sao lại không đánh nữa?” Vương Đằng chưa thỏa mãn nói.
“Ta với ngươi quyền pháp tương đương nhau, nếu như tiếp tục đánh nữa cũng chưa chắc có thể phân thắng bại, ngược lại còn tiêu hao nhiều sức hơn ảnh hưởng đến ngày luyện tập hôm nay của ta.” Trương Thiếu Dương nói.
“Hơn nữa ngươi còn chưa sử dụng thân pháp lúc tỷ thí cùng với Ngô Lượng, bằng không thì ta đã sớm thua từ lâu.”
“Cũng được, luận bàn đến đây kết thúc! Về sau có cơ hội chúng ta lại tỷ thí tiếp.” Vương Đằng nói.
“Được, có thể cùng ngươi luận bàn, ta cũng thu hoạch được rất nhiều!” Trương Thiếu Dương gật nhẹ đầu.
Vương Đằng đi qua một bên nghỉ ngơi để khôi phục một chút thể lực, coi như là kiểm kê thu hoạch sau một phen luận bàn.
[ Cơ Sở Quyền Pháp +23 ]
[ Sức Mạnh +45 ]
Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đánh quái bạo thuộc tính, đáng càng hăng bạo càng nhiều, đặt biệt là những thứ cơ sở quyền pháp như thế này, còn nếu như để bọn hắn tự mình luyện tập thì chắc là không thể rơi xuống nhiều như vậy.
“Cho nên đây mới chính là phương thức để sử dụng bàn tay vàng này!”
Vương Đằng đi dạo bên trong sân khấu huấn luyện, cũng từ từ khôi phục thể lực thuận tiên nhặt thuộc tính vừa mới rơi.
Nửa tiếng sau, thể lực của hắn cũng khôi phục được kha khá.
Sau đó hắn từ trong phòng binh khí cầm ra một thanh kiếm, đi tới bên cạnh một tên học viên đang luyện kiếm: “Sư huynh, không biết huynh có rảnh chỉ điểm cho ta một chút về kiếm pháp hay không?”
“Được!” Đối phương cũng rất thẳng thắng, gật đầu đồng ý luôn.
Lúc này trên sân luyện tập cũng càng ngày càng có nhiều học viên đến hơn, nhưng chỉ có một số ít người đến sớm là biết đến hai lần tỉ thí trước đó của Vương Đằng.
“Tên Vương Đằng kia lại đi tìm người luận bàn, lần này hắn lại đi luận bàn kiếm pháp!”
Tên học viên vừa tới nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra hả? Sao tên học viên này lại có chút lạ mặt, chẳng lẽ là người mới đến?”
Một tên học viên khác lúc này đứng lên giải thích cho hắn.
Bên này hai người Vương Đằng đã bắt đầu động kiếm, lưỡi kiếm giao nhau bắn ra tia lửa chói mắt.
Tỉ thí kiếm pháp đương nhiên nguy hiểm hơn nhiều, nhưng cả hai đều là người có phân tất, cho nên không nhất thiết phải làm đối phương bị thương.
Khi tỉ thí kết thúc, Vương đằng lại tìm một nơi nghỉ ngơi tiện kiểm kê thu hoạch.
[ Cơ Sở Kiếm Pháp +26 ]
[ Sức Mạnh +30 ]
….
Một tiếng sau, Vương Đằng lại mò đến một tên học viên đang luyện đao, hắn ôm quyền nói: “Sư huynh, đại đao của tiểu đệ đói khát khó nhịn, không bằng chúng ta tỉ thí một phen.”
“Được!”
Hai người đều lộ ra vẻ nghiêm túc, giao chiến ánh mắt ai cũng toát ra tia lửa, keng~ keng~.
…
Đám học viên xung quanh đã chết lặng người.
Ngô Lượng cũng là một trong số đó, hắn nhìn những người được Vương Đằng mời tỉ thí với đôi mắt đồng tình.
Vì tên Vương Đằng này thực sự là một tên “Cuồng Ma Khiêu Chiến”, cái chiến kỹ gì hắn cũng biết, hơn nữa còn đánh ngang cơ với người bị khiêu chiến…
Sợ không phải là yêu nghiệt mà là đại yêu nghiệt!