Vương Đằng đi vào phòng học, thì bỗng nhiên đôi mắt hắn chợt sáng lên.
Bong bóng thuộc tính!
Bất thình lình bên người bạn cùng lớp với hắn rơi ra mấy quả bong bóng.
Đặt biệt là một nữ sinh cùng lớp với hắn đang cố gắng ôn lại bài cũ kia, từ trong miệng nàng một quả bong bóng nho nhỏ xuất hiện, sau đó lớn dần lên khi nàng đọc lại bài cũ…
Rồi “Tong” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nhìn giống như một con cá vàng đang phun bong bóng.
Vương Đằng nhìn thấy cả người đều lâng lâng khó tả, học bài mà cũng có thể rơi ra bong bóng thuộc tính?!
Hắn lúc trước vẫn cho rằng chỉ có võ đạo mới có điểm thuộc tính, xem ra hiện tại không phải như vậy.
[ Ngữ Văn +10 ]
[ Tiếng Anh +15 ]
[ Sinh Học +12 ]
[ Hóa Học +15 ]
….
Sau một lát, hắn cười tít cả mắt, vừa rồi hắn còn đang buồn vì trình độ học vấn của mình không được ổn cho lắm, nhưng không thuộc tính liền xuất hiện giải cứu hắn.
Bàn tay vàng này quả nhiên đủ sức cân mọi kèo!
Nhặt xong thuộc tính tri thức trong lớp, trong đầu Vương Đằng liền hiện ra rất nhiều kiến thức.
Những kiến thức hắn có được giống như chính bản thân tự ngồi học, hơn nữa đống kiến thức này trực tiếp in sâu vào trí nhớ còn không bao giờ biến mất.
Vương Đằng đi đến ngồi bên cạnh nữ sinh vừa phun bong bóng khi nãy.
Không sai, Vương Đằng cùng với đối phương ngồi cùng một bàn.
Mà tên của nữ sinh này hắn nhớ rất dai, nàng tên Lâm Sơ Hàm, gia cảnh bình thường, nhưng bản thân thì là một siêu cấp đại học bá, cô ấy được kỳ vọng sẽ đậu vào trường đại học hàng đầu tại Hoa Hạ.
Một phú nhị đại học cực hành cực dốt, ngồi cùng dân nữ học bá!
Lúc đầu hai người khó có khả năng ngồi cùng một bàn, cũng có thể là do chủ nhiệm lớp này, đồng chí Phạm Vĩ Minh sắp đặt như vậy.
Gọi một cách hoa mỹ hơn là học sinh giỏi kèm cặp học sinh kém!
Cho nên siêu cấp đại học bá Lâm Sơ Hàm liền ngồi đây kèm cặp cho học sinh dốt Vương Đằng.
Sau một thao tác không mấy nhẹ nhàng của đồng chí Phạm Vĩ Minh, eo của cả lớp ngay lập tức gãy làm đôi.
Không sợ ảnh hưởng đến việc học của Lâm Sơ Hàm, hắn nổi lòng tốt “dọn” một học bá Đoan Đoan đi chỗ khác, người ta dù sao cũng được kỳ vọng là đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước.
Đương nhiên, nhan sắc của Lâm Sơ Hàm là yếu tố chủ chốt để cấu thành lòng căm phẫn của nam nhi trong lớp!
Ai ngờ một đóa hoa nhài nhỏ nhắn đẹp tuyệt trần, lại dính phải lão nghiệp chướng “tội đồ” họ Phạm này, khiến ai cũng sửng sốt hơn là lão lại trồng ngay bên cạnh bãi phân trâu.
Đáng tiếc hơn nữa là ai cũng tức giận vì quyết định này, nhưng chả dám ho he gì.
Phú nhị đại thừa kế gia tài hơn trăm củ, thực sự không thể đụng đến, không thể đụng đến.
Tuy nhiên, điều khiến không ít người kinh ngạc, là tên Vương Đằng này mặc dù không có học vấn hay tài cán gì, nhưng hắn vẫn tuân thủ không làm ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến Lâm Sơ Hàm.
Cả hai người ngồi cùng bàn hơn một năm, nhưng thành tích của Lâm Sơ Hàm vẫn luôn đứng nhất bảng, chưa bao giờ tụt dốc.
Một phần là do cục đá Vương Đằng, nên rất nhiều nam sinh e ngại không dám mò đến trêu chọc Lâm Sơ Hàm, ngược lại còn tạo dựng cho nàng một không gian yên tĩnh để học tập.
Họa phúc khôn lường, sao biết đó không phải là phúc?
(*Nghĩa “Họa phúc khôn lường”: Không biết trước được là họa hay phúc)
Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm ngồi bên cạnh, trong đầu liền hiện lên một đoạn ký ức.
Đó là khoảng thời gian vừa mới khai giảng lớp 12.
Trong một đêm nọ, Vương Thắng Quốc đột nhiên đắc ý nói với Vương Đằng: “Con trai, cha ngươi mấy hôm trước có cho chủ nhiệm một ít quà, mong hắn sắp xếp cho ngươi cùng với một bạn học giỏi nhất ngồi cùng một bàn, vậy nên nhất định phải học hỏi người ta cố gắng học thật tốt.”
“Đúng rồi, không được ức hiếp tiểu cô nương nhà người ta, nếu như để ta biết được, thì ta chặt hai chân của ngươi đó có hiểu chưa, nghe rõ chưa hả!”
Nghe được tin này Vương Đằng lập tức ngây người tại chỗ.
Nhất là nhìn thấy biểu cảm đắc ý của đồng chí Vương Thắng Quốc, hắn thật sự chả biết nói gì thêm.
Đem một nữ sinh cao trung, xinh đẹp, học giỏi nhất trường đặt trước mắt ta, còn không cho ta động đến nàng, cha ngươi đây không phải là đang trêu đùa con trai ngươi đấy chứ?
Quá tàn nhẫn, quá nhẫn tâm!
Cho dù có phỉ nhổ lão cha mình bao nhiêu lần đi nữa, thì hắn cũng không dám không nghe lời Vương Thắng Quốc, vậy cho nên cả một năm ngồi cùng bàn với Lâm Sơ Hàm, Vương Đằng hệt như bức tượng chả động chạm gì vào nàng thật.
O(╯□╰)o….
(Mỡ đến miệng mèo thế kia còn không được húp, đúng là đáng thương đáng thương)