• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn bảy giờ tối.

Cả nhà Vương Đằng cuối cùng cũng có thể ăn tối cùng nhau.

"Xe của cha con vừa mới đi nửa đường thì công ty lại báo có chuyện khẩn. Còn có lần còn về trễ hơn một tiếng đồng hồ, không thể ăn xong cơm nước rồi mới trở về công ty xử lý được sao." Lý Tú Mai gắp thức ăn cho Vương Đằng, một bên bắt đầu phàn nàn.

Vương Đằng ở trong phòng tra tài liệu hơn một tiếng đồng hồ, ngược lại cũng quên mất giờ ăn cơm, may mà vừa vặn cha của hắn có việc mới về nhà trễ.

"Sự cố khẩn cấp nên chỉ có thể quay trở về công ty xử lý luôn một thể" Vương Thắng Quốc bất đắc dĩ nói.

"Đừng để ý đến cha của con, tinh thần của hắn chỉ tập trung ở trên cái công ty phá sản của mình." Lý Tú Mai liếc mắt Vương Thắng Quốc.

Vương Đằng cũng cười trong lòng.

Thật ra hồi ở cao trung, mối quan hệ giữa Vương Đằng và cha hắn có chút căng thẳng, Vương Thắng Quốc chỉ mong con mình hơn người, vì vậy Vương Thắng Quốc cũng nghiêm khắc hơn đôi chút, nhưng vì Vương Đằng lúc ở cao trung lại dính phải thời kỳ hễ một tí là phản nghịch, cực kỳ không học vấn với không có bản lĩnh làm việc, nên xung đột giữa hai cha con càng ngày càng gay gắt.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, Vương Đằng cảm thấy những hành vi bản thân trong quá khứ, thật sự quá ấu trĩ quá buồn cười.

Trên bàn cơm, Vương Đằng cùng Vương Thắng Quốc đều tương đối yên tĩnh, Lý Tú Mai cũng bận bịu gắp thức ăn cho Vương Đằng, rồi cùng hai cha con bàn sanh chuyện việc nhà.

Vương Đằng cực kỳ tận hưởng bầu không khí như thế này.

Vương Thắng Quốc cũng hỏi han Vương Đằng vài câu, vấn đề chủ yếu vẫn là về vấn đề học tập.

Vương Đằng cũng bình tĩnh trả lời, không giống như trước đây mỗi câu nói đều đầy tính tự kỷ, động một chút là ném bát ném đũa.

Vương Thắng Quốc cũng hơi kinh ngạc, hắn cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Ăn cơm xong, hắn vội vàng bước ra khỏi cửa.

Là chủ của một công ty lớn, lượng công việc một ngày của hắn thật sự rất nhiều, đến nỗi ngày hắn chỉ ngủ có bốn đến năm tiếng.

Vương Đằng cùng Lý Tú Mai lên tiếng chào hỏi nhau, và đi ra ngoài, sau đó đi thẳng đến [Cực Tinh võ quán].

Một chiếc xe thể thao màu vàng chạy nhanh trên đường phố, tiếng xe kêu làm cho người khác chú ý, bởi vì hiện tại tất cả các loại xe đều sử dụng nguyên lực như một nguồn năng lượng, và xăng cũng đã bị loại bỏ từ lâu, bởi vì nguyên lực cực kỳ thân thiện với môi trường giá thành cũng rẻ.

Những người mở đường chẳng những mang về phương pháp tu luyện của Tinh Võ đại lục, mà còn mang về rất nhiều sản phẩm sử dụng nguyên lực.

Phù văn nguyên lực chính là một trong số đó.

Nền khoa học kỹ thuật của địa cầu kết hợp với nền văn minh nguyên lực, ra đời nền văn minh khoa học kỹ thuật sử dụng nguyên lực, máy tính với điện thoại cũng sử dụng con chíp với pin có khắc phù văn nguyên lực mới nhất, không những chạy nhanh hơn mà thời gian sử dụng cũng lâu hơn…

Nửa tiếng sau, Vương Đằng dừng xe trước cửa một võ quán.

Dựa theo tư liệu mà hắn tìm kiếm, Cực Tinh võ quán là một trong ba đại cự đầu của khu vực võ quán ở Hoa Hạ, quán chủ võ quán là 12 sao trung vị Chiến Tướng, chiến lực có thể xếp vào top năm Hoa Hạ.

Cho dù ở phạm vi Toàn Cầu, cũng được xếp ở top hai mươi người đứng đầu.

Võ giả chính thức, 1 đến 9 sao là cấp Chiến Binh, 10 sao là chuẩn Chiến Tướng, 11 sao là hạ vị Chiến Tướng, 12 sao là trung vị Chiến Tướng, 13 sao là thượng vị Chiến Tướng,...

Thực lực của quán chủ Cực tinh võ quán chỉ có thể thấy được đôi chút.

Tổng bộ Tinh Cực võ quán đặt tại Hạ Đô, nhưng ở các thành thị lớn của Hoa Hạ đều có phân bộ, có rất nhiều thành viên, phải nói là cường giả như mây.

Phân bộ Tinh Cực võ quán ở Đông Hải đặt tại bờ biển, giống như một con cự thú đang nằm ngủ giữa bầu trời đêm, diện tích phân quán có thể so với một ngôi trường Đại học.

Cửa chính của võ quán cũng đủ để năm sáu chiếc xe dàn hàng ngang đi vào, nhìn rất có khí thế.

Chính giữa cổng chính còn đặt môn tảng đá lớn, phía trên tảng đá còn khắc mấy chữ Đông Hải phân viện Tinh Cực võ quán cực kỳ bắt mắt.

Chỗ trạm gác, còn có mấy nhân viên bảo vệ tay cầm súng đi đến bên cạnh xe hắn.

"Quy định phải kiểm tra, xin mời hợp tác!"

Nhân viên bảo vệ bắt đầu kiểm tra bên trong xe thể thao, còn dùng máy quét quét toàn bộ cơ thể Vương Đằng, kiểm tra rất cẩn thận.

Cùng lúc đó, Vương Đằng cũng nhìn mấy nhân viên bảo vệ.

Bọn họ mặc một chiếc áo bảo hộ ba lỗ màu đen, súng trong tay rõ ràng là một cây súng máy, trông cực kỳ hầm hố.

Trên thân súng còn có khắc phù văn nguyên lực, cho thấy nó là súng nguyên lực, sức công phá cũng mạnh gấp đôi so với các loại súng thông thường, dù cho là võ giá nếu trực diện đối mặt với khẩu súng này thì cũng phải tàn phế.

Sau khi kiểm tra xong bảo vệ mới cho đi vào.

Vương Đằng đậu xe xong, hắn lên đường đi vào nội viện võ quán.

Cho dù bây giờ đã là tám giờ, nhưng bên trong võ quán vẫn sáng như ban ngày, cho dù là trên đường hay trên thảm cỏ đều có rất nhiều võ sinh tụ tập.

Cũng có rất nhiều người tập trung huấn luyện vào ban đêm.

Võ giả cũng tranh thủ từng phút từng giây để luyện tập, thiên phú chỉ là điều kiện cơ bản nhất, nó còn cần người luyện phải có sự cố gắng mới có thể thành công.

Bên trong võ quán, có ba tòa nhà lớn.

---

Tòa cao ốc chính giữa là tòa nhà hành chính, toà nhà có hình chữ nhật cao khoảng một trăm mét, đâm thẳng lên bầu trời nhưng đỉnh lại có hình bán nguyệt trông rất dị.

Phía bên trái là phòng học của Võ Đồ, bên phải là toà nhà huấn luyện võ giả.

Hai tòa cao ốc nhìn qua giống như hai quả cầu khổng lồ, không cao lắm chỉ có ba tầng, nhưng không gian bên trong rất rộng rãi, tối thiểu cũng rộng gấp đôi sân bóng trường trung học phổ thông Đông Hải.

Ba tòa cao ốc này đặt chung một chỗ, làm Vương Đằng hoài nghi quán chủ Tinh Cực võ quán là người rất thú vị.

Trước khi đến đây Vương Đằng cũng đã nghe ngóng một chút, cho nên đến thẳng cao ốc hành chính.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, Vương Đằng cuối cùng cũng hoàn thành báo danh trở thành võ sinh của võ quán, sau đó mới đi tới giảng đường bên trái.

Võ quán chỉ tuyển sinh những người có độ tuổi từ mười sáu đến ba mươi, để tránh phải lãng phí tài nguyên.

Vương Đằng chỉ mới tròn mười bảy tuổi, nên không có bất kỳ vấn đề gì.

Sau khi đi vào giảng đường Võ Đồ, tiếng ồn ào bên trong đại sảnh đã đập thẳng vào mặt.

Lầu một là nơi huấn luyện cho học viên sơ cấp, học viên sơ cấp cũng đối ứng với võ đồ sơ cấp, mà Tinh Cực võ quán có hơn ba ngàn sơ cấp võ đồ

Bên trong sảnh huấn luyện lầu một, các học viên đều tự mình tu luyện, nên có vẻ rất náo nhiệt.

Vương Đằng vừa mới đi vào sảnh lớn, hắn lập tức ngây người.

Hắn nhìn thấy thứ gì?

Hắn thấy một đống bong bóng trong suốt đang bay lơ lửng trên không trung, khoảng bốn năm mươi cái.

[Sức Mạnh +1]

[Nhanh nhẹn +3]

[Thể Chất +1]

[Ngộ Tính +0.5]

[Sức Mạnh +2]

Vương Đằng nháy nháy mắt, những bong bóng kia vẫn còn y nguyên như trước, nhưng giống như mấy học viên trong sảnh lớn không nhìn thấy chúng.

Bàn tay vàng?!

Hắn có chút không chắc ăn nên đã kéo một học viên đi ngang qua.

"Làm gì vậy!"

Đối phương cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Vương Đằng, biểu cảm trên mặt kiểu "Ngươi vậy mà lại đẹp trai hơn lão tử"

"Huynh đệ, kết cấu mặt sàn này… Không tệ!" Vương Đằng chỉ chỉ nền nhà.

Những quả bong bóng trong suốt đang bay lơ lửng dưới bắp chân, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy.

Thế nhưng mấy tên học viên này hoàn toàn xem nhẹ, vẻ mặt ghét bỏ nói.

"Đây là sàn nhà làm bằng nhựa plastic tốt nhất, còn có khắc phù văn nguyên lực, có tính năng giảm xóc, rất bền còn có thể chống qua đập, và nhiều công năng khác nữa."

"Ngươi từ đâu đến, mà một chút kiến thức như này cũng không có!"

Nói xong hắn vung tay quay đầu bỏ đi không nói nữa.

Vương Đằng sờ sờ cằm, nhìn phản ứng của đối phương, hiển nhiên là không nhìn thấy, cho nên chỉ có mỗi mình là có thể nhìn thấy.

Những học viên kia vẫn đi đi lại lại trong sảnh huấn luyện, còn trực tiếp đi xuyên qua bong bóng khí, vì vậy đối với họ mà nói những bong bóng khí này giống như không tồn tại.

Vương Đằng tiến lên phía trước, đi lại chỗ bong bóng khí gần mình nhất, thử xem mình có thể xuyên qua nó được hay không.

Kết quả vừa mới chạm vào bong bóng khí liền trực tiếp biến mất.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bảng chọn trong suốt.

[Ngộ Tính]: 18

[Thể Chất]: 41

[Lực Lượng]: 50 (+1)

[Nhanh Nhẹn]: 32

Nhìn chằm chằm vào bản hiển thị, nhịp tim Vương Đằng càng lúc càng nhanh, giống như muốn từ trong cổ họng hắn phóng ra vậy.

Quá kích thích!

Vương Đằng cảm thấy như mình vừa trúng xổ số 100 triệu, mà trúng số cũng không có khả năng kích động như vậy.

Nhưng mà bây giờ hắn không nhịn được!

Bàn tay này tuyệt đối là bàn tay vàng!

Trong thời đại mà võ giả là chủ lưu, sức mạnh mới là con đường duy nhất để đi lên.

Bàn tay vàng này có thể nhặt thuộc tính, sau đó biến những thuộc tính kia thành thuộc tính của bản thân, chuyện này cũng quá nghịch thiên!

Người khác cực khổ tu luyện, mà Vương Đằng chỉ cần đi nhặt thuộc tính, làm cho hắn có thể thấy được thiên đường đang rộng mở chào đón hắn.

Cuối cùng sẽ có một ngày, ta Vương Đằng sẽ phất lên như diều gặp gió Chín Vạn Dặm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK