Tại một căn phòng VIP của khách sạn sang trọng, hai thân hình đang quấn chặt lấy nhau không rời. Âm thanh ái muội liên tục phát ra chứng tỏ cho một cuộc hoan ái không có hồi kết.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, thành phố đã rơi vào sự tĩnh lặng của màn đêm, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo. Trên chiếc giường lớn, quần áo giải rắc, vương vãi khắp nơi, chỗ này một cái, chỗ kia một cái.
Người con gái nằm trên giường đã mệt lả cả người, thân thể không còn một chút sức lực, cô thầm mong người bên trên có thể dừng lại. Nhưng mọi chuyện lại đâu như cô mong đợi. Người đàn ông bên trên ra vào liên tục khiến cho cô đau đớn đến nỗi hai khoé mắt đã ướt đẫm nước mắt.
Mặc dù hiện tại cô đã không còn mấy tỉnh táo nhưng miệng tuyệt đối im bặt ngăn cho những tiếng kêu không phát ra. Người đàn ông nhìn cô đang cắn răng chịu đựng làm anh ta càng trở nên thích thú mà điên cuồng xâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
Bàn tay to lớn của anh ta đưa lên xoa bóp rồi nhào nặn bầu ngực tròn trịa, mịn màng. Thỉnh thoảng anh còn cố tình đâm thật mạnh, thật sâu để cô có thể rên rỉ rưới thân hắn.
Đôi mắt màu nâu của anh nhìn một lượt cơ thể của cô, bóng tối kia không thể làm lu mờ đi làn da trắng mịn tựa như tuyết ấy. Cơ thể đầy đặn, chỗ nào cần lớn sẽ lớn, chỗ nào cần nhỏ ắt sẽ nhỏ. Mái tóc dài đang buông xoã dưới gối. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, vài cọng tóc còn đang vương lại. Đôi môi đỏ căng mọng đang hé mở.
Nhìn cô đến ngẩn người, anh ta không thể khống chế được bản thân mà vén vài sợi tóc vướng víu kia sang một bên rồi cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ đang quyến rũ hắn. Nụ hôn cuồng bạo nhưng đầy ngọt ngào.
Lưỡi của anh khẽ mơn trớn rồi luồn vào bên trong khoang miệng của cô. Hai đầu lưỡi vô tình chạm vào nhau khiến cơ thể của cả hai khẽ run lên. Liếm láp rồi lại mút lấy chiếc lưỡi nhỏ bé rụt rè của cô, anh sảng khoái cười nhẹ. Hôn cô giống như ăn hàng trăm viên kẹo vậy, ngọt....rất ngọt.... Bên dưới không ngừng ra vào.
Đến khi cô gái không chịu được nữa liền thiếp đi, người đàn ông mới miễn cưỡng buông tha cho cô. Anh ta vốn không thể ngờ được bản thân sẽ xảy ra chuyện như vậy. Mọi ngày anh kiềm chế rất tốt mà. Quả là rất kì lạ.
Sáng hôm sau, khi mở mắt tỉnh dậy, Mặc Khả Niệm nhíu mày vì cơn đau đầu liên tục truyền đến. Đưa tay tìm kiếm chiếc điện thoại như mọi ngày, nhưng quái lạ, chiếc giường của cô sao lại cao như vậy? Còn nhấp nhô nữa? Cái gì thế này?
Mặc Khả Niệm hốt hoảng khi bàn tay sờ phải một cái gì đó ở phía bên dưới, nó to to mà lại dài dài. Lúc này, cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ mà bật dậy. Nhìn xuống cơ thể không một mảnh vải che thân, trên người còn chi chít dấu hôn đỏ chót. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đây chính thức mất lần đầu rồi. Còn có thể sai được sao? Bên dưới đau rát như vậy cơ mà.
Cố gắng nhớ lại những chuyện tối hôm qua, cô nhớ là bản thân mình đang đi tụ họp với đám bạn thân. Sau khi uống quá chén, cô say và được họ đưa đến đây. Nhưng khoan đã, bạn cô không thể nào bán đứng cô rồi đưa cô vào một phòng có đàn ông được. Chuyện gì thế này?
Mặc Khả Niệm cố gắng giữ bình tĩnh khẽ quay đầu lại phía sau nhìn người đàn ông đã làm chuyện đó cùng mình. Cô giật mình khi thấy anh ta đã tỉnh từ lúc nào còn đang tựa lưng vào thành giường nhìn cô chằm chằm.
Phải nói sao nhỉ? Anh ta trông đẹp trai đấy chứ. Làn da cũng gọi là trắng mịn. Mái tóc nhuộm màu bạch kim, sống mũi cao, làn môi mỏng màu đỏ đang khẽ nhếch lên. Bờ vai rộng, cơ bụng đang lấp ló sau tấm chăn mỏng kia. Không nhầm lẫn gì cả anh ta đích thực là một tên công tử bột rồi. Nhìn dáng vẻ này của anh ta chắc cũng kém tuổi cô đấy. Non nớt thế kia mà sức lực cũng dồi dào quá nhỉ? Khiến cô đau đớn như vậy. Nhưng được rồi cô đây người trưởng thành không thể trách bọn trẻ con mới lớn được.
- Này nhóc, chị đây sẽ không tính toán chuyện này với cưng. Cũng như không tiết lộ chuyện tối qua cho bất kì ai. Cưng cũng xem như không có chuyện gì đi nhé. Chị sẽ bồi thường cho, không phải lo gì đâu. Cưng cần bao nhiêu?
Người đàn ông nhếch nhẹ khoé môi đầy khinh bỉ:
- Cô có thể cho tôi được bao nhiêu? Chứ để tôi mà nói ra có khi cô chạy mất đấy.
Mặc Khả Niệm cũng không chịu thua liền đáp lại:
- Nhóc con, chúng ta cũng lên biết lớn biết nhỏ, xưng hô cho đúng đi nào.
- Cô nhắm hơn tuổi tôi?
Một câu hỏi khiến cho Mặc Khả Niệm cứng đờ người. Cô đang rất khó hiểu với câu hỏi này nha.
Không đợi câu trả lời cửa cô, người đàn ông trực tiếp lấy trong chiếc ví ra chiếc chứng minh nhân dân rồi đưa ra trước mặt cô. Anh ta cũng rất tinh ý che đi cái tên của mình, chỉ để lộ ra ngày tháng năm sinh. Nhìn xong, Mặc Khả Niệm khẽ chảy mồ hôi:
- Nhóc năm nay ba mươi hai tuổi? Có lấy nhầm chứng minh thư của ai không vậy?