Bước vào bên trong, cả một không gian rộng lớn chỉ có mỗi một người đang ngồi xem thực đơn. Mặc Hmaf cảm thấy vô cùng kì lạ. Theo lý thường ngày thì nơi này phải đông lắm chứ, một nhà hàng sang trọng như vậy không có ai quả thật rất lạ.
Tiến tới chiếc bàn kia, Mặc Hàm cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi....
Người đàn ông trung niên kia ngẩng mặt lên nhìn. Sau khi thấy Mặc Hàm, Giang Quân đứng dậy nở nụ cười chào đón:
- Xin chào, cuối cùng ông cũng tới. Thật thứ lỗi, thằng con trai của tôi có một chút chuyện ở công ty cần được xử lí lên đến sau một chút. Các vị không phiền chứ?
- À...không sao....không sao.
Vừa nói, Mặc Hàm vừa quay ra đằng sau giới thiệu:
- Để tôi giới thiệu một chút. Đây là Lý Nguyệt vợ tôi.
Lý Nguyệt cúi đầu tỏ vẻ chào hỏi. Giang Quân mỉm cười, xua tay:
- Mặc phu nhân khách sáo quá rồi. Tôi và Mặc tổng đây đều là người quen cả.
Lý Nguyệt mỉm cười:
- Vâng!
Định giới thiệu tiếp, bất ngờ Giang Quân đứng dậy đi đến chỗ của Mặc Khả Niệm, ông vui vẻ nắm lấy bàn tay cô:
- Đây chắc hẳn là Mặc Mộc Lan, con dâu tương lai của nhà họ Giang chúng tôi có đúng không?
Nghe câu nói này, mọi người có mặt ở trong phòng đều há miệng, tròn mắt ngạc nhiên. Mặc Hàm vội vàng tiến lên cầm tay của Giang Quân đặt lên tay của Mặc Mộc Lan:
- Ông nhầm rồi. Đây mới là Mộc Lan, người sẽ kết hôn cùng Giang Hạ Thần. Còn kia là con gái út nhà chúng tôi tên Mặc Khả Niệm.
Tuy trong lòng Mặc Mộc Lan đang rất tức giận nhưng vì đây là một mối hôn sự chỉ có lợi chứ không có hại nên cô ta phải cố gắng nhẫn nhịn.
- Bác Giang, lần đầu gặp mặt thật vinh hạnh cho cháu quá.
Giang Quân có chút ngại ngùng nói:
- Được rồi. Được rồi. Mau ngồi xuống đi nào. Mọi người ăn gì cứ tự nhiên.
Tuy miệng nói nhưng Giang Quân vẫn không thể rời mắt khỏi Mặc Khả Niệm. Nói chính xác từ cô toát ra một vẻ đẹp rất thu hút người nhìn.
Lý Nguyệt dường như cảm nhận được thái độ khác lạ của Giang Quân, bà ta liên túc phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Mặc Khả Niệm.
Mãi một lúc lâu sau mới có một người đàn ông bước vào trong. Người đó không ai khác chính là Giang Hạ Thần. Từ ngoài cửa, anh đã nhìn thấy Mặc Khả Niệm. Dù cô có biến thành tro chắc anh cũng sẽ không bao giờ quên cô. Người con gái cướp đi lần đầu cũng như dám ngang ngược, hống hách với anh.
Bước vào với trạng thái vô cùng ngang nhiên, tay đút túi quần. Anh còn cố tình đứng phía sau của Mặc Khả Niệm rồi dõng dạc nói:
- Chào mọi người. Xin lỗi vì đã tới trễ!
Cái giọng nói trầm trầm, ấm ấm này khiến cho Mặc Khả Niệm nổi hết cả gai ốc. Cô từ từ quay mặt lại phía sau nhìn, đập vào mắt cô là một màu tóc bạc quen thuộc. Ngoài ra còn có cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô từ phía trên cao.
Thật không thể tin được đúng là người đàn ông đó, tại sao lại trùng hợp đến vậy chứ?
- Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống đi chứ.
Giang Quân khẽ hừ lạnh nói. Ông đang tức giận khi con trai của ông không chỉ đến muộn mà lại còn để cái màu tóc thế kia. Như vậy người ta sẽ đánh giá thế nào?
- Ông Mặc, nhóc con nhà tôi mới từ nước ngoài về, ở bên đó cũng thoải mái nên màu tóc có chút kì lạ, mọi người không để ý chứ?
Mặc Hàm nào dám ý kiến gì. Giang gia có gia thế khủng như kia, may mắn làm thân được với ông ấy là phước ba đời, làm sao mà lỡ để phật lòng được.
Ngồi ở chiếc bàn tròn theo trình tự là Giang Quân, Mặc Khả Niệm, Mặc Hàm, Lý Nguyệt và cuối cùng là Mặc Mộc Lan. Chỗ bên cạnh của hai chị em đều còn trống nhưng anh lại ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Mặc Khả Niệm trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của tất cả.
Giang Quân khẽ hằn giọng ra hiệu:
- Hạ Thần, con nên ngồi phía bên kia. Đây sẽ là em vợ tương lai của con. Cô gái phía đối diện kia là Mặc Mộc Lan, vợ tương lai của con, sang đó đi.
Giang Hạ Thần không mảy may quan tâm đến lời nói của Giang Quân, anh cầm đôi đũa nên tự nhiên gắp thức ăn bỏ vào miệng:
- Chỗ này có thứ con thích, con muốn ngồi đây. Mọi người ý kiến sao?
Anh vừa hỏi vừa đưa ánh mắt lạnh lùng lên nhìn về phía Mặc gia, Mặc Hàm vội vàng lên tiếng:
- Không....không có... Thôi thì mọi người mau ăn đi, ngồi chỗ nào cũng được mà. Thức ăn sắp nguội hết rồi. Ăn thôi.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng của Mặc Hàm, Lý Nguyệt cũng như Mặc Mộc Lan đang vô cùng tức giận. Không hiểu sao Mặc Khả Niệm có cái gì mà cả Giang gia đều chú ý đến cô như vậy chứ?
Tất cả đều tập trung ăn uống riêng chỉ có Mặc Khả Niệm là đang vô cùng khó chịu. Tại sao tên Giang Hạ Thần này không thể ngồi ăn bình thường vậy? Cậy chân mình rồi cố tình chạm vào chân cô sao? Mặc Khả Niệm cố giữ bình tĩnh rồi quay sang liếc nhìn anh. Giang Hạ Thần vô cùng bình thản ăn uống. Như biết cô đang nhìn mình, ánh mắt anh còn hiện lên một ý cười rất rõ ràng.