• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa về đến nhà, Giang Hạ Thần có thể cảm nhận được hình như mình về hơi muộn rồi. Cả căn phòng khách chỉ còn lại Mặc Khả Niệm và Giang Quân đang ngồi nói chuyện và dọn mấy món mĩ phẩm và vài thứ linh tinh của Mặc Mộc Lan để quên.



Giang Hạ Thần chậm dãi bước voà, nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười của Mặc Khả Niệm, anh khẽ nuốt nước bọt:



- Malian....về rồi sao?



Nghe thấy tiếng nói, cả hai người đưa mắt lên nhìn. Thấy anh, Mặc Khả Niệm liền liếc một cái rồi quay lại với công việc của mình. Giang Quân cũng chỉ đáp lại cho anh một câu:



- Ừm....về rồi.



Thái độ của Giang Quân và Mặc Khả Niệm thế này khiến cho Giang Hạ Thần cảm thấy vô cùng lạc lõng. Giống như mình là người thừa vậy.



Anh tiến lại gần định phụ giúp liền bị Mặc Khả Niệm ngăn lại:



- Anh đừng có mà động vào. Chúng tôi làm sắp xong rồi.



Nghe cô nói, Giang Hạ Thần tỏ ra ấm ức, nhìn họ. Thu dọn đồ xong, Mặc Khả Niệm đứng dậy chuẩn bị về nhà.



- Xin phép mọi người cháu về ạ!



- Để Hạ Thần đưa cháu về.



Giang Quân nhìn Mặc Khả Niệm rồi vội nói. Như sợ cô sẽ từ chối, ông còn huých huých vào tay Giang Hạ Thần. Anh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, đứng dậy đi về phía của Mặc Khả Niệm, cầm lấy túi đồ cho cô anh nói:



- Tôi đưa em về.



- Không cần phải phiền vậy đâu. Tôi đến được sẽ tự về được. Bác ơi, cháu về đây.



Vừa nói vừa giật lại túi đồ rồi rời đi. Giang Hạ Thần ngơ ngác đứng nhìn khiến cho Giang Quân tức giận:



- Còn không mau đuổi theo. Muốn mất vợ sao?



Giang Hạ Thần nghe ông nói liền chạy như bay về phía Mặc Khả Niệm. Kéo cô lại, anh hỏi:



- Em đang giận sao?



- Anh hâm à? Tôi sao dám giận anh.



- Vậy tại sao em lại tránh mặt tôi?



Thì ra đây chính là lý do mà Giang Hạ Thần đuổi theo cô. Nếu anh đã muốn biết lý do thì cô sẽ nói vậy:



- Tôi không thích những người lăng nhăng. Vậy thôi!



Câu nói của Mặc Khả Niệm khiến Giang Hạ Thần đứng đờ ra. Quả thật cô đây không hề thích những người lăng nhăng như anh. Hết Mặc Mộc Lan rồi lại đến Malian, sau này còn có thêm người nào nữa đây.



Định quay lưng rời đi, nhưng một lần nữa cô lại bị Giang Hạ Thần kéo lại. Đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Túi đồ trên tay Mặc Khả Niệm ngay lập tức rơi xuống đất. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngang tàn xâm chiếm mình ở trước mặt.



Mọi người qua đường ai lấy cũng nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.



- Họ đẹp đôi thật đó!



- ..........



Nghe được những lời nói ấy, Mặc Khả Niệm hai má đỏ bừng vội đẩy Giang Hạ Thần ra. Buông cô ra, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, anh chắc chắn nói:



- Mặc Khả Niệm, tôi muốn em trở thành vợ của tôi. Em suy nghĩ đi.



Mặc Khả Niệm giật mình, trái tim nhỏ bé lại bắt đầu đập nhanb hơn. Cô khẽ lùi lại phía sau nhưng lại trượt chân cũng may có Giang Hạ Thần nhanh tay ôm thật chặt cô vào trong lòng. Mặc Khả Niệm giờ đây vẫn còn chưa thể trở lại bình tĩnh với câu nói của Giang Hạ Thần. Đây có thể coi là lời tỏ tình không ta?



Thấy cô không có ý muốn trả lời, Giang Hạ Thần tỏ ra vô cùng buồn bã, buông cô ra anh nói:



- Thôi, em về trước đi.



Khi Giang Hạ Thần vừa quay lưng đi, Mặc Khả Niệm liền lên tiếng:



- Có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?



Giang Hạ Thần quay lại nhìn cô, anh cố gắng nở một nụ cười nhưng sâu trong ánh mắt kia lại ẩn chứa một điều gì đó rất khác lạ:



- Được thôi. Suy nghĩ xong thì nói với tôi. Tôi đợi em!



Nói xong, hai tay cho vào túi quần, anh cứ thế rời đi.



Trở về nhà, câu nói của Giang Hạ Thần vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của cô.



- "Tôi muốn em trở thành vợ của tôi. Tôi muốn em trở thành vợ của tôi."



- Aaaaaaa.....phải làm sao đây?



Mặc Khả Niệm ngượng ngùng vùi mặt vào trong chiếc gối. Thất sự giờ cô khó xử quá. Cô không biết bản thân mình có tình cảm với anh không nhưng cô lại không muốn từ chối tấm chân tình ấy của anh. Nói cách khác khi nhìn vào đôi mắt man mán buồn của anh, cô lại không thể kiềm chế được bản thân không muốn làm anh tổn thương. Đôi mắt đó vốn mang vẻ lạnh lùng, sắc bén thường ngày vậy mà lại vì cô mà trở nên ủ rũ. Thế này cô biết phải làm sao?



Trong lúc cô đang chìm vào trong dòng suy nghĩ của bản thân, điện thoại cô chợt đổ chuông. Là Hạ Chi gọi tới. Tìm truyện hay tại * TгЦмtгuу eИ. vN *



- Sao vậy Tiểu Chi?



Hạ Chi không nhanh không chậm đáp lời cô:



- Tớ đã có thông tin của ngườ mà cậu cần rồi. Hiện tại ông ta đang ở toà nhà X, thành phố A. Còn cái bệnh viện kia tớ đã tìm hiểu rồi nhưng phát hiện ra nó đã phá sản vào mười năm trước rồi.



- Được rồi. Tớ cảm ơn cậu nha!



Phá sản vào mười năm trước? Tấm danh thiếp đó còn mới mà tại sao lại ghi tên bệnh viện đã bị phá sản chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao? Ông ta là ai? Có quan hệ gì với mẹ con Lý Nguyệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK