- Anh đến đây muốn gặp ai à?
- Ừm. Mặc Khả Niệm, cô ấy sao chưa xuống vậy?
Mặc Mộc Lan tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trả lời:
- Mặc Khả Niệm đã ra ngoài từ rất lâu rồi. Hai người không gặp nhau à?
Giang Hạ Thần khó hiểu nhìn cô:
- Đã ra ngoài rồi sao?
- Ừm.
Suy nghĩ một chút, khuôn mặt anh lộ lên vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- Lý Nguyệt, bà ta có ở nhà không?
- Mẹ tôi cũng không ở nhà.
- Được rồi, cảm ơn cô!
Nói xong, anh vội vàng lên xe rời đi. Không thể nào có chuyện trùng hợp tới mức cả Mặc Khả Niệm và Lý Nguyệt cùng ra ngoài bào sớm như vậy được. Chắc chắn giờ đây cô đang gặp nguy hiểm rồi. Gọi cho Mặc Khả Niệm mãi cô mới nghe máy. Thấy cô bắt máy, anh vừa mừng vừa lo buông lời trách móc:
- Em làm gì giờ mới nghe máy vậy hả? Em có biết tôi lo cho em lắm không? Em đang ở đâu vậy?
Mặc Khả Niệm ở đầu dây bên kia tỏ ra vô cùng bất mãn. Tự nhiên anh gọi không đầu không đuôi lại mắng cô như vậy:
- Hiện tại tôi không ở nhà.
- Tôi hỏi em đang ở đâu?
Thấy anh có vẻ không còn giữ được bình tĩnh nữa, Mặc Khả Niệm mới nói:
- Tôi đang bắt xe đi tới thành phố A. Có chuyện gì không?
- Đến nơi gọi cho tôi. Giờ tôi đến ngay đấy. Em đừng có đi lung tung. Giữ máy liên lạc với tôi biết chưa? Mở cả định vị lên.
Mặc Khả Niệm không thể hiểu nổi anh đang làm chuyện gì. Tự nhiên nổi cơn khùng điên gì vậy? Nhưng đee tránh việc làm anh nổi nóng, cô làm theo những lời anh nói:
- Đó. Vậy đã được chưa, Giang tiên sinh?
Nhìn thấy được định vị của cô, Giang Hạ Thần mới thở phào nhẹ nhõm:
- Được rồi. Em nhớ phải đợi tôi đó. Giờ tôi đang trên đường tới đây.
Mặc Khả Niệm nghe anh nói liền nhíu mày:
- Anh làm gì vậy? Tôi đi có công chuyện của tôi, anh đến làm gì?
Giang Hạ Thần vẫn rất lo lắng, Lý Nguyệt có khi giờ đang bàn kế hoạch để có thể làm hại Mặc Khả Niệm. Nếu cô gặp chuyện gì bất trắc, anh phải làm sao?
- Chuyện này chắc chắn sẽ nguy hiểm đến em nên tốt nhất em phải nghe lời tôi, đã rõ chưa?
- Được rồi, tôi biết rồi. Mà anh biết tôi đi làm chuyện gì mà nguy hiểm đến tôi chứ?
- Em nghĩ em có thể qua mặt được tôi sao? Tôi có thể đi guốc trong bụng em đó.
- Được.....được. Tôi biết rồi!
Rất nhanh, Giang Hạ Thần đã đến được chỗ của Mặc Khả Niệm. Thấy cô anh liền chạy như bay tới. Ôm chặt cô vào trong lòng rồi anh mới có thể an tâm được một chút.
Thấy anh có những hành động vô cùng lạ, Mặc Khả Niệm liền thắc mắc:
- Hôm nay anh sao vậy?
- Không sao! Giờ em muốn đi tìm tên Tạ Phương Trấn kia sao?
- Chuyện này có phải anh đã nhúng tay vài đúng không? Nếu không sao anh có thể biết chuyện này chứ?. truyện teen hay
Biết không thể giấu được cô, Giang Hạ Thần bèn thành thật khai báo:
- Ừm....thì đúng là tôi có điều tra một chút. Vô tình phát hiện được tên Tạ Phương Trấn này từng có mối quan hệ không rõ ràng với Lý Nguyệt. Hơn nữa trong khoảng thời gian ba em quen mẹ em thì bà ta cùng người đàn ông kia cũng nhiều lần gặp gỡ nhau. Tôi còn phát hiện ra ông ta chính là người bác sĩ đã nhận điều trị bệnh cho mẹ em. Vào khoảng mười năm trước, Mặc gia đã lợi dụng một thế lực nào đó khiến cho bệnh viện mà ông ta làm phá sản. Kể từ đó ông đã đi ở ẩn, không rõ tung tích. Trong vòng một tháng trở lại đây ông ta mới bắt đầu xuất hiện.
Nghe anh nói, Mặc Khả Niệm cũng hiểu được một phần nào đó. Chắc chắn cái chết của mẹ cô có liên quan tới Lý Nguyệt và người đàn ông tên Tạ Phương Trấn này. Nếu quả thật là vậy, cô nhất định sẽ không tha thứ cho họ.
- Vậy tại sao tấm danh thiếp của ông ta Lý Nguyệt lại không đem vất mà để nó vào phòng của Mặc Mộc Lan?
- Cái này thì theo tôi suy đoán, Mặc Mộc Lan đang ở Giang gia, căn phòng của cô ta chắc chắn sẽ giữ nguyên không ai bén mảng tới ngoại trừ người giúp việc nên giấu những thứ quan trọng ở đó sẽ vô cùng an toàn.
Nghe anh nói, Mặc Khả Niệm như hiểu ra:
- Ý của anh là, sẽ có lúc bà ta cần nhờ đến sự giúp đỡ của ông ta nên cần lưu lại phương thức liên lạc.
- Đúng vậy!
Nhưng mà suy đi tính lại, cô vẫn thấy có gì đó rất vô lý:
- Nhưng tôi vẫn không hiểu, trên đó có ghi lại tên của bệnh viện đã bị phá sản từ mười năm trước. Mà bệnh viện mẹ tôi điều trị cũng bị phá sản vào mười năm trước nhưng theo tôi nhớ tên của hai bệnh viện không hề trùng khớp với nhau. Trên đó cũng chỉ có tên và số điện thoại của ông ta là có thể giúp ích mà không hề có địa chỉ nhà, số điện thoại thì có thể lưu vào máy vậy giữ lại nó để làm gì?
- Em có ảnh của tấm danh thiếp đó không?
- Có. Đợi tôi chút.
Lấy điện thoại trong túi ra, Mặc Khả Niệm đưa ảnh chụp tấm danh thiếp cho anh xem. Nhìn hết một lượt, anh liền chỉ vào mã code nho nhỏ ở dìa đó, nếu chỉ thoáng qua thì sẽ không nhìn thấy.
- Chắc chắn cái mã code này chứa đựng một bí mật nào đó nên buộc phải giữ lại.
Mặc Khả Niệm nghe anh giải thích từng chi tiết một, cô đưa ánh mắt ngưỡng mộ lên nhìn anh. Đúng là thiên tài mà. Quá đỉnh!