• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Quân từng bước từng bước đi lên. Nhìn khuôn mặt đang lấm lem nước mắt của Mặc Mộc Lan cùng tiếng hét trong vô vọng khiến ông cảm thấy thương vô cùng. Nói sao thì nói, thời gian cô ở đây, cô đã thay đổi thói xấu đi rất nhiều. Cũng không còn kiêu căng, hốc hách bắt nạt người giúp việc như lúc mới tới nữa. (Đấy là do người giúp việc nhà ông đanh đá quá nên con bé mới rén không dám bật đó.) Thật sự ông cũng muốn cô có thể trở thành một người trong gia đình của mình nhưng với vai trò là chị vợ của con trai ông nha.



Đi đến bên cạnh Mặc Mộc Lan ông để tay lên vai cô nhưng lại bị cô hất ra. Đưa đôi mắt căm ghét nhìn Giang Quân, cô ta bắt đầu trách móc:



- Tại sao? Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Ông có biết rằng để có thể ở lại đây tôi đã cố gắng nỗ lực mỗi ngày như thế nào không hả? Tôi đã cố gắng từ bỏ danh phận Mặc tiểu thư, từ bỏ cuộc sống thiên kim giàu sang, có người hầu hà để tới đây phục vụ mấy người, tại sao ông vẫn không vừa lòng chứ? Rốt cuộc tôi đã làm gì nên tội mà mấy người lại cùng nhau kết bè phái bắt nạt tôi? Tôi có làm gì mấy người sao? Sao có thể đối xử nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?



Vừa nói, Mặc Mộc Lan vừa khóc. Dường như bao ấm ức cô phải chịu trong thời gian qua đều bộc phát trong những câu nói ấy. Có thể thấy rằng thời gian qua cô đã chịu nhiều tổn thương đến mức nào. Càng lúc, Mặc Mộc Lan càng khóc to hơn.



Giang Quân lúc này vô cùng bối rối. Ông không biết phải giải quyết làm sao. Lúc này ông cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, tự nhiên hẹn Mặc Khả Niệm tới nhà. Lẽ ra phải hẹn tới khách sạn chứ.



- Mộc Lan, con nghe ta giải thích đã.



- Giải thích? Ông định giải thích cái gì chứ? Giải thích rằng tất cả những thứ tôi thấy đều không như những gì tôi nghĩ còn có tất cả những chuyện ông làm đều là vì muốn tốt cho tôi sao? Tôi vốn không cần mấy thứ vô nghĩa đó của Giang gia các người.



Nói xong, Mặc Mộc Lan chạy ra bên ngoài trước ánh mắt tò mò và hiếu kì của rất nhiều người làm trong nhà. Ở bên dưới tầng, họ có thể nghe được cuộc cãi vã ấy. Họ thật sự rất khó xử khi thấy Mặc Mộc Lan như vậy. Đúng lúc Giang Quân đi xuống, ông thở dài nói với họ:



- Mau làm việc của mọi người đi. Kho nào Mặc Mộc Lan bình tĩnh lại thì ta sẽ nói chuyện với con bé.



Mặc Mộc Lan chạy thẳng ra bên ngoài. Đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh đầy nắng vàng kia và cảm nhận làn gió thu man mát thổi qua cơ thể. Cô ta đau lòng mà bật khóc nức nở. Trong cuộc hôn nhân thương mại này cô ta cũng là người bị hại mà.



Kết hôn với một người không hề yêu mình nghĩ rằng cô sẽ hạnh phúc chắc? Kết hôn mà không được đi đăng kí kết hôn, không được tổ chức một lễ cưới hẳn hoi tử tế lại càng không được người nhà chồng coi trọng. Rốt cuộc ông trời muốn đày đoạ cô đến bao giờ chứ? Cô cũng muốn được yêu thương mà tại sao điều đó khó khăn quá vậy? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Càng nghĩ, Mặc Mộc Lan càng khóc to hơn.



Từ phía xa, có một ánh mắt luôn quan sát cô. Khi thấy cô ngồi xuống chiếc xích đu ở gần bờ hồ, chàng trai mới từ từ bước tới rồi đưa cho cô một tấm khăn tay. Mặc Mộc Lan cũng không từ chối, cô nhận lấy chiếc khăn tay từ người đàn ông ấy. Thấy cô nhận, anh ta mới nở nụ cười nói:



- Cô đẹp lắm vì thế đừng khóc. Chuyện gì có thể bỏ qua thì cứ bỏ qua. Khóc chỉ làm cho con người ta trở nên yếu đuối và thê thảm trước mặt người khác thôi. Mạnh mẽ lên nhé!



Nói xong anh ta liền rời đi. Mặc Mộc Lan cầm chặt chiếc khăn tay, cô đưa mắt nhìn theo người đàn ông ấy.



Trong khi ở bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện phiền muộn thì bên trong cái căn phòng kia vẫn còn có hai con người đang vô cùng hưởng thụ không gian riêng ấy. (Mọi người đọc đến đoạn này đừng toxic quá nha, tui sợ đó:(( )



Từ lúc ngã vào người của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm kể từ đó không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Giang Hạ Thần luôn tìm cách để có thể ôm cô chặt hơn. Anh còn không quên nói những câu trêu trọc cô:



- Em đã đến tận đây tìm tôi rồi còn tránh né tôi làm gì chứ?



Mặc Khả Niệm tức giận đánh vào người anh:



- Tên vô sỉ nhà anh có mau buông tôi ra không? Tôi còn phải về nhà.



- Em có chắc sẽ ra được khỏi căn phòng này không?



Không cần phải đoán hay suy nghĩ quá nhiều, Giang Hạ Thần có thể ngầm biết được rằng người cha dấu yêu của anh sẽ khoá cửa lại không cho hai người đi ra. Nhưng Mặc Khả Niệm ngây thơ lại không hiểu được hàm ý trong câu nói ấy.



- Ý anh là sao?



Buông bàn tay mình ra, Giang Hạ Thần bắt đầu kiêu căng nói:



- Hay chúng ta thử cược đi. Nếu em ra được bên ngoài thì tất cả mọi thứ chỉ cần em muốn tôi sẽ thực hiện còn ngược lại nếu em không ra được, mọi thứ phải nghe theo lời nói của tôi. Được chứ?



Mặc Khả Niệm tất nhiên không chịu yếu thế trước anh. Với lại cô cũng không tin mình sẽ bị nhốt lại tại đây với người "anh rể" này.



- Được thôi!



Nói xong, cô đứng dậy tiến về phía cánh cửa, cô bắt đầu dùng sức mở. Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, cánh cửa không hề nhúc nhích dù cô có làm mọi cách cũng không thể mở được. Lúc này giọng nói của Giang Hạ Thần ở đằng sau mới vang lên:



- Tôi đã nói mà. Em không thoát ra được đâu. Giờ tính sao đây? Em nên thực hiện lời hứa của mình thôi chứ nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK