Mới sáng sớm, Mặc Mộc Lan đã ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp, lộng lẫy, cô ta đi đến điểm hẹn với Giang Hạ Thần để chọn địa điểm và trang phục.
Nhưng đợi mãi mà không thấy Giang Hạ Thần xuất hiện. Đợi từ bảy giờ sáng đến bây giờ là hai giờ chiều rồi, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Khi cô ta sắp lả vì đói thì một chiếc sang trọng dừng lại trước mặt. Đưa đôi mắt ra nhìn, cửa kính xe đang hé mở, cô có thể đoán ra người trong xe chính là Giang Hạ Thần, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì người bước xuống xe lại khiến cô ta tức giận.
Người đó tất nhiên không phải là Giang Hạ Thần và cũng không phải là Mặc Khả Niệm. Người đó là thư kí của anh-Mộc Khiêm.
Sau khi bị Giang Hạ Thần đá xuống xe, anh ta ngại ngùng từng bước tiến về phía Mặc Mộc Lan. Nhìn chiếc xe sang trọng đang rời đi, cô ta hoảng loạn vội vã đuổi theo, miệng không ngừng gọi lớn:
- Hạ Thần, Giang Hạ Thần, em ở đây mà.....
Nhìn thấy Mặc Mộc Lan đang phát hoả, tâm tình của Mộc Khiêm cũng cảm thấy cô ta thật ngu ngốc, đuổi theo cái thứ mà mình không bao giờ với được.
- Mặc tiểu thư, tôi là thư kí của Giang tổng, hôm nay tới đây để cùng cô bàn chuyện đính hôn. Không biết Mặc tiểu thư đây không phiền chứ?
Liếc nhìn Mộc Khiêm, Mặc Mộc Lan càng thấy tức giận hơn, cô ta hét lớn:
- Phiền!
Mộc Khiêm cũng chẳng mấy quan tâm, anh mỉm cười nói:
- Vậy cô cứ đi chọn đồ theo ý thích đi. Chọn xong thì gửi cho tôi.
Sau đó, Mộc Khiêm rút từ trong túi ra một tờ danh thiếp rồi đưa cho cô ta:
- Đây là danh thiếp của tôi. Có chuyện gì cứ nói với tôi.
Nói xong, anh tiếp tục lấy ra chiếc thẻ:
- Còn đây là thẻ, trong đây có một số tiền khá lớn đấy, cô có thể dùng nó để chi trả cho toàn bộ thứ cô muốn.
Cầm lấy hai món đồ anh đưa, Mặc Mộc Lan cảm thấy bản thân như ăn mày được Giang gia bố thí cho vậy. Toan định vứt đi thì lại nghe Mộc Khiêm nói:
- Ấy chết, Mặc tiểu thư sao lại nóng vội như thế? Trong thẻ kia con số có thể nên đến mười tỷ đó. Vất đi vậy có tiếc quá không? Mà còn danh thiếp nữa, vất đi rồi nếu cô mua đồ, chọn chỗ tổ chức lễ đính hôn xong thì biết báo lại với ai để sắp xếp mọi thứ ổn thoả cho cô được.
Nghe những lời Mộc Khiêm nói, cô ta lại e thẹn thu lại hành động mình định làm, cô ta ngập ngừng nói:
- Đưa thẻ mà không nói mật khẩu thì sao dùng.
- À....đúng rồi nhỉ. Mật khẩu là 19061510. Mặc tiểu thư có cần tôi ghi ra cho cô không?
- Không cần. Tôi nhớ được.
Nhưng khi đọc lại dòng số ấy cô ta không thể nào nhớ ra. Mộc Khiêm thở dài lấy bút và cuốn sổ tay nhỏ luôn mang theo bên mình ra, ghi rồi đưa cho cô. Nhận lấy mảnh giấy, cô ta nhìn hồi lâu, dãy số này có chút gì đó vô cùng quen thuộc nhưng cô ta lại không nhớ mình đã nhìn thấy dòng số này ở đâu.
Ngày đính hôn cuối cùng cũng diễn ra. Bộ trang phục mà Mặc Mộc Lan chọn cũng đã được gửi đến cho Giang Hạ Thần nhưng trong buổi đính hôn ấy anh lại không hề động vào bộ đồ đó mà người mặc lại chính là bạn thân anh-Hàn Phong.
Khi mặc bộ vest này, Hàn Phong cũng lấy làm lạ, người bạn thân mang danh keo kiệt này lại đi tặng đồ cho anh liệu có âm mưu gì chứ? Nhưng thôi không sao, đồ free tất nhiên là phải nhận rồi.
Và rồi, sau khi đến tham gia lễ đính hôn cuối cùng anh đã hiểu. Quả Hàn Phong anh có được một người bạn vô cùng tốt. Vâng, đồ đôi với cô dâu ạ!
Khi Mặc Mộc Lan bước vào lễ đường chuẩn bị làm lễ, cô ta tròn mắt nhìn bộ vest Giang Hạ Thần mặc, nó hoàn toàn lệch tông với bộ của cô. Cô chọn cho anh là bộ vest trắng có thêu một con chim phượng hoàng ở trước ngực, cùng hoạ tiết với váy của cô mà. Thế nhưng bộ anh mặc lại là bộ vest đen đính ngọc.
Nhìn quanh những vị khách mời, cô đã thấy bộ vest của mình chọn. Thấy ánh mắt của cô dâu, Hàn Phong giật mình vội vàng cởi chiếc áo khoác ra.
Mặc Khả Niệm được chiêm ngưỡng một màn này liền thích thú mà bật cười. Không ngờ Mặc Mộc Lan lại có ngày hôm nay.
Sau khi làm lễ xong, Giang Hạ Thần cùng Mặc Mộc Lan đi xuống bên dưới rót rượu kính mời cha mẹ.
Vừa đi, Mặc Mộc Lan vừa tỏ vẻ tủi thân hỏi anh:
- Sao anh lại không mặc bộ vest em gửi?
- Không thích.
Câu trả lời khiến cho Mặc Mộc Lan câm nín. Cô ta tuy rất tức giận nhưng lại không thể làm gì, chỉ biết nhẫn nhịn.
- Vậy xong việc ở đây anh đưa em về được không?
- Không. Cô về với Mộc Khiêm đi. Tôi còn nhiều việc phải giải quyết.
Sau đó anh cứ mặc kệ cô ta mà đi về phía trước khiến cho Mặc Mộc Lan cảm thấy ngại ngùng vô cùng, rồi bước nhanh để đuổi theo anh.