• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Con quỷ cái, ai cho phép mày dám quyến rũ chồng tao hả?



Một câu nói của Mặc Mộc Lan khiến cho cả căn phòng rơi vào trầm tư. Malian đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Giang Hạ Thần. Trên các bài báo và trang mạng xã hội đều nói anh đang độc thân mà.



- Cô hình như nhầm lẫn gì thì phải. Giang tổng đây rõ ràng được đưa tin là chưa kết hôn, vẫn đang độc thân mà.



Mặc Mộc Lan không chịu để yên cho Malian, cô ta định lao tới để băm nát cái mặt giả bộ ngây thơ trong sáng kia ra nhưng lại bị Giang Hạ Thần cản lại. Anh bày ra bộ mặt vô cùng chán ghét nhìn cô ta. Đúng là loại phụ nữ thiếu não.



- Mời cô về trước cho, chúng ta sẽ bàn chuyện sau.



Malian dù không muốn nhưng trước thái độ này của Giang Hạ Thần, cô đành phải rời đi.



Đẩy Mặc Mộc Lan ngã xuống nền đất, Giang Hạ Thần tức giận quát:



- Làm loạn thế đủ chưa? Từ khi nào cô lại được cái danh phận làm vợ tôi vậy hả? Không phải tôi đã nói với cô nên biết thân biết phận một chút hay sao?



Mặc Mộc Lan lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Giang Hạ Thần tức giận. Cô ta bỏ đến ôm chặt lấy chân anh khóc lóc:



- Hạ Thần, em không có ý đó đâu. Mong anh....tha cho em có được không? Em hứa....từ nay sẽ không làm chuyện dại dột như vậy nữa mà.



Giang Hạ Thần không kiêng nể gì mà trực tiếp rút chân hất văng người Mặc Mộc Lan ra, anh lạnh lùng nói:



- Cô mau trở về đi và đừng bao giờ đặt chân tới đây. Làm trái lệnh tôi cô không xong đâu.



Nghe câu nói của Giang Hạ Thần, Mặc Mộc Lan cầm lấy túi xách rồi đi thẳng ra bên ngoài trước những ánh mắt cùng lời bàn tán chế giễu cô của nhân viên trong công ty. Ở bên ngoài ai cũng đã nghe thấy trọn vẹn cuộc trò chuyện của hai người. Không ai là không cảm thấy khinh bỉ Mặc Mộc Lan. Chả lẽ vì tiền thôi mà phải hạ thấp bản thân mình đến vậy sao?



.........



Tại Hạ gia.



Vì ba ngày sau Hạ gia sẽ tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi hai tuổi cho bà nội-Kim Kiều nên mọi thứ phải được chuẩn bị kĩ càng. Hôm nay cả Hạ Chi và Hạ Uy Duật đều xin nghỉ để có thể giúp bà lão sắm sửa mọi thứ để có thể có một buổi mừng thọ thật hoành tráng.



Đang ngồi ăn táo ngon lành, Hạ Uy Duật từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh Hạ Chi. Anh khẽ cất giọng:



- Tiểu Chi, đang làm gì vậy?



Lật từng trang sách ra xem, cô đáp:



- Em đang chọn trang phục cho nội. Anh đã làm xong công việc của mình chưa mà ngồi đây?



Hạ Uy Duật đảo mắt xung quanh rồi mạnh miệng nói:



- Rồi....tất nhiên là rồi chứ. Em có muốn ăn thêm trái cây hay gì đó không? Anh đi lấy cho em.



Quay sang nhìn Hạ Uy Duật, Hạ Chi có thể đoán được rằng người anh trai của mình hôm nay rất khác lạ, không hề giống bình thường một chút nào. Cô nhíu mày:



- Nói đi, anh đang có ý đồ gì? Thà anh cứ nói thẳng ra đi chứ cứ làm những chuyện như vậy em thấy khó chịu lắm.



Biết không thể giấu được cô em gái này, Hạ Uy Duật bèn bẽn lẽn lên tiếng:



- Thì là bạn của em...Cẩm Chỉ Lam đó, cô ấy chưa có bạn trai đúng không?



- Đúng, thì sao? Cô ấy còn chưa có cả tình đầu đấy chứ. Kén cá chọn canh lắm cơ.



Bỗng dưng, Hạ Chi dừng lại mọi hành động của mình. Cô quay sang nhìn Hạ Uy Duất rồi hét lớn:



- HẠ UY DUẬT, đừng nói với em là anh......anh.....



Câu nói còn chưa kịp chui ra đã bị Hạ Uy Duật chặn lại. Anh còn không quên giơ tay ra kí hiệu im lặng với cô. Hạ Chi nhếch nhẹ khoé môi rồi thản nhiên nói:



- Anh yên tâm đi, anh không tán được Chỉ Lam đâu.



- Tại sao? Anh đẹp trai thế này mà.



Hạ Chi nhìn khuôn mặt tự đắc ấy, quả thật cô chỉ muốn đánh cho anh mấy cái để anh có thể tỉnh táo lại:



- Thế thì anh không biết rồi. Tầm năm ngoái cũng có một chàng trai đến tỏ tình với cậu ấy. Hắn ta trông đẹp trai lắm và chắc chắn là đẹp hơn anh rồi. Nhà cũng giàu có nhưng mà em không nhớ tên. Ấy thế mà Chỉ Lam có đồng ý đâu. Cô ấy còn sợ mấy cái kiểu tỏ tình giữa đám đông người của hắn ta nữa cơ.



Hạ Uy Duật thắc mắc nhìn Hạ Chi. Sao Cẩm Chỉ Lam lại sợ kiểu tỏ tình giữa chốn đông người chứ? Chẳng phải cô ấy thường hay tới những chỗ đó sao?



- Em có biết sao cô ấy lại sợ không?



- Em nghe cô ấy nói là tỏ tình ở chỗ đông người như muốn dùng những lời nói của người khác gián tiếp bắt ép phải đồng ý đó. Với lại tỏ tình như vậy chẳng có gì thú vị cả, chỉ làm tăng thêm sự chán ghét thôi.



Hạ Uy Duật khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh lại tiếp tục hỏi:



- Vậy....em có thể giúp anh có được cô ấy không?



Hạ Chi hít một hơi thật sâu, cô tỏ ra bực tức nói:



- Em đã nói rồi, anh.....



Lại một lần nữa lời không được nói ra. Lần này Hạ Uy Duật trực tiếp nhét miếng táo vào miệng để cản những lời không nên nói của Hạ Chi ra. Xong anh mới cất lời:



- Chỉ cần em đồng ý giúp mọi thứ em muốn, anh đều giúp em có được.



- Anh chắc chứ?



- Chắc!



- Thành giao!



Nếu công bằng mà nói thì Hạ Chi cô rất thích Cẩm Chỉ Lam làm chị dâu mình nên việc giúp đỡ cho Hạ Uy Duật thì anh không cần nói cô cũng sẽ giúp nhưng vì anh đã ngỏ lời thì cô cũng cần phải có cái gì đó bù đắp lại chứ. Đâu dễ cho không ai cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK