- Sao vậy con? Có chuyện gì à?
- Chuyện của Hạ Chi và Cẩm Chỉ Lam có liên quan tới mẹ đúng không?
Nghe đến đây, khuôn mặt của Lý Nguyệt tím tái lại. Mồ hôi bắt đầu chảy ra. Tay bà run run:
- Con....con nói gì vậy? Hai con nhỏ đó gặp chuyện thì liên quan gì tới ta chứ? Con nghĩ ta là loại người gì vậy?
Nhìn những biểu hiện bất thường của Lý Nguyệt, Mặc Mộc Lan khuôn mặt đầy thất vọng vạch trần lời nói dối của bà:
- Mẹ đừng giấu con nữa. Hành động bất an của mẹ con đã nhìn thấu hết rồi. Con đã bảo mẹ dừng lại rồi mà, sao mẹ cứ nhắm vào Mặc Khả Niệm vậy? Mẹ có thể để mọi chuyện trở nên bình yên được không? Con không muốn dấn thân vào những thứ tiền tài hay địa vị gì đó nữa. Con muốn sống một cuộc sống thật bình thường như những người khác bên cạnh ba mẹ cùng những người con yêu thương.....
Lý Nguyệt thật sự không nghe nổi những lời nói vô vị này nữa, bà đứng phắt dậy quát lớn:
- Nha đầu ngốc này, ta làm vậy là vì ai chứ? Nếu không phải vì con thì tại sao ta phải hy sinh bản thân mình như vậy chứ? Con nghĩ ta ngốc sao? Mặc Mộc Lan, con nghe ta nói này, cuộc sống này của con nhưng nếu con sống mà không có tiền thì sẽ bị người khác chà đạp, khinh bỉ con có biết không? Cuộc đời này vốn không công bằng, chỉ cần con có tiền là con sẽ có quyền làm chủ con có hiểu ta nói gì không?
Mặc Mộc Lan càng nghe càng không thể làm chủ được cảm xúc của mình, khoé mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe:
- Con không hiểu. Con không muốn hiểu. Tại sao vậy mẹ? Tại sao chỉ có tiền mới làm con người ta hạnh phúc chứ? Con không muốn như vậy. Mẹ à, đây là lần cuối con nhắc lại chuyện này. Nếu mẹ còn làm những chuyện như vậy nữa thì chúng ta đừng làm mẹ con nữa. Con không muốn có một người mẹ ham hư vinh phú quý như này.
Nói xong, Mặc Mộc Lan chạy thẳng ra bên ngoài. Lý Nguyệt nhìn theo con gái, bà không thể hiểu nổi điều gì đã khiến người con gái của bà trở nên tầm thường như vậy chứ? Nhưng bây giờ nếu bà quay đầu lại thì cũng đã quá muộn rồi. Đã đâm lao rồi thì đành phải theo lao thôi.
- Mộc Lan, con quay lại đây ngay cho ta. Mặc Mộc Lan con có nghe ta nói không?
Chạy thẳng ra khỏi cánh cổng Mặc gia, Mặc Mộc Lan dảo bước chân đi trên con đường dài. Không biết điều gì đã đưa cô đến bờ hồ mà lần đầu tiên cô gặp Ngô Gia Kỳ. Đi dọc và ngắm nhìn mặt nước trong veo kia, hoàng hôn cũng dần đỏ rực cả một bầu trời.
Từ đằng xa, một người đàn ông đi tới vỗ tay lên vai của Mặc Mộc Lan:
- Hello, lại gặp nhau rồi Mặc tiểu thư.
Mặc Mộc Lan có chút ngạc nhiên quay lại nhìn, thấy người trước mặt là Ngô Gia Kỳ cô liền nở nụ cười:
- Chào!
- Nhìn cô hôm nay có vẻ vẫn buồn nhỉ?
- Vậy sao?
Mặc Mộc Lan quay lại ngắm nhìn hoàng hôn rồi dửng dưng đáp. Ngô Gia Kỳ đưa mắt nhìn cô rồi nói:
- Trông cô có nhiều sự sầu não quá, có thể chia sẻ với tôi không? Biết đâu tôi có thể giúp cô đưa ra phương pháp giải quyết đó.
Nghe anh nói, Mặc Mộc Lan khẽ gật đầu:
- Vậy tôi hỏi anh nếu người mà anh yêu quý nhất đang phạm phải một sai lầm nhưng anh lại không thể khuyên ngăn họ anh sẽ làm gì?
- Nếu đã không khuyên ngăn được thì đừng khuyên ngăn làm gì cả. Đến khi sai lầm đó được phơi bày thì người đó sẽ tự hối cải mac quay đầu thôi chứ họ không nghe thì mình có nói như nào họ cũng sẽ không nghe thôi.
Nghe Ngô Gia Kỳ nói, cô nở một nụ cười nhạt rồi đáp:
- Cách giải quyết của anh có vẻ như không phải biện pháp mà tôi muốn sử dụng rồi.
Nghe cô nói, Ngô Gia Kỳ liền cười lớn:
- Hahaha. Vậy theo cô nên làm sao đây?
- Hiện tại thì tôi chưa biết nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm mọi cách giúp họ quay trở lại làm một người bình thường.
Đặt tay lên vai cô, anh động viên:
- Được! Tôi chúc cô thành công.
Lấy bức tranh từ phía sau lưng mình ra rồi đưa cho Mặc Khả Niệm, Ngô Gia Kỳ nói:
- Bức tranh này tôi vừa mới vẽ. Tặng cô đó. Sau này đừng buồn nữa nha. Mà nếu có chuyện buồn thì cứ tới đây, bất kể là lúc nào tôi cũng sẽ tới giúp cô tâm sự.
- Được. Cảm ơn anh!
Sau khi Ngô Gia Kỳ rời đi, Mặc Mộc Lan nhìn kĩ bức tranh chợt nhận ra đó là bức tranh vẽ cô đang đưa tay xuống nghịch nước. Ở cuối bức tranh còn có chữ kí cùng phương thức liên lạc của Ngô Gia Kỳ, nhìn nó, Mặc Mộc Lan lại bất giác mỉm cười.