• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nè, Giang Hạ Thần! Anh có nhất thiết phải làm khó ba tôi như vậy không?



Tuy Mặc Khả Niệm không thích người ba này của mình một chút nào nhưng cách cư xử ngày hôm nay của Giang Hạ Thần thật sự khiến cô rất khó chịu dù sao thì ông cũng là ba cô cũng là ba của Mặc Mộc Lan-người mang danh vợ chưa cưới của anh vậy mà anh lại nói chuyện với ông như vậy.



Thấy Mặc Khả Niệm đang có ý trách móc mình, Giang Hạ Thần ở đằng trước liền quay lại nhíu mày nhìn cô:



- Con mắt nào của em thấy tôi làm khó ba em.



- Anh nói chuyện với ba tôi như vậy là không được đâu. Dù sao ông ấy cũng là ba vợ tương lai của anh mà.



Giang Hạ Thần cau mày suy nghĩ một hồi. Lời cô nói cũng đúng, sau này nhất định anh sẽ kết hôn cùng Mặc Khả Niệm lên cũng được tính là ba vợ tương lai của anh nhưng hiện tại anh còn chưa có được cô trong tay thì cái cách xưng hô "ba" này bây giờ chưa thích hợp.



- Đợi khi nào tôi thấy đúng thời điểm tôi sẽ đổi cách xưng hô khác còn bây giờ chưa nhất thiết phải đổi.



Mở cửa xe ra cho Mặc Khả Niệm, anh dịu dàng nói:



- Lên xe đi, tôi đưa em đi ăn.



Mặc Khả Niệm phụng phịu, khó chịu. Có cái xưng hô thôi mà cũng cần phải lựa chọn phong thuỷ sao cho phù hợp hay sao?



Nhìn cô vẫn còn đứng ngây ra, Giang Hạ Thần liền đi tới kéo cô lên xe.



- Anh cứ từ từ, tôi có trốn đâu mà.



- Em nói nhiều quá rồi đó.



Sau khi cả hai ngồi yên trên ghế, đưa ánh mắt sang nhìn cô, Giang Hạ Thần tự nhiên tiến tới gần khiến cho trái tim Mặc Khả Niệm khẽ đập nhanh. Khuôn mặt đẹp như tượng của anh gần cô trong gang tấc. Cứ tưởng anh sẽ hôn mình lên cô ngay lập tức lấy tay che miệng.



Thấy hành động ngây thơ của cô, Giang Hạ Thần bật cười, thắt dây an toàn cho cô.



- Em đang mơ mộng cái gì vậy?



Thấy hành động của mình cũng hơi thái quá, Mặc Khả Niệm liền ngại ngùng:



- Lần sau không cần phải làm như vậy đâu. Có gì cứ bảo tôi, tôi tự làm được.



- Được....được...



Sau đó, Giang Hạ Thần lái xe đưa Mặc Khả Niệm đến một nhà hàng cao cấp. Vừa bước xuống xe, Mặc Khả Niệm vô tình va phải một người đàn ông, cô vừa lấy tay xoa trán vừa nói:



- Xin lỗi....xin lỗi...



Người đàn ông kia nhìn thấy cô liền vui vẻ:



- Mặc Khả Niệm?



Nghe thấy tên mình, Mặc Khả Niệm ngẩng mặt lên nhìn. Người đàn ông trước mặt nhìn quen thật đấy, khi nhìn kĩ lại, cô ngạc nhiên hét lên:



- Bạch Tuấn! Sao cậu lại ở đây?



- Tôi đến đây để ăn tối, còn cậu?



- Tôi cũng vậy trùng hợp thật đấy.



- Vậy cùng ăn với nhau đi.



Vui vẻ chưa được bao lâu, Giang Hạ Thần từ đâu chui ra, cắt ngang cuộc trò chuyện. Anh còn thẳng tay kéo cô về phía mình:



- Xin thứ lỗi nhưng chúng tôi đi với nhau.



Mặc Khả Niệm thấy anh nhỏ nhen như vậy liền vỗ vào cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình của anh:



- Anh đừng có mà như vậy chứ, ăn cùng bữa cơm có sao đâu.



Bạch Tuấn nhìn về phía hai người với ánh mắt đầy nghi ngờ:



- Khả Niệm, đây là ai vậy? Bạn trai cậu à?



Mặc Khả Niệm nghe xong câu hỏi này liền bật cười:



- Cậu nói gì vậy? Đây không phải bạn trai tôi mà là anh rể của tôi.



Câu nói như gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt của Giang Hạ Thần. Trước mặt một người đàn ông khác cô lại vạch rõ ranh giới của hai người đến vậy là có ý gì chứ?



Nghe được câu trả lời của Mặc Khả Niệm, Bạch Tuấn nở nụ cười rạng rỡ:



- Thì ra là chồng của chị Mộc Lan à? Không ngờ chị ấy đã kết hôn rồi, nhanh thật đấy.



Mặc Khả Niệm định trả lời nhưng lại bị Giang Hạ Thần bịt chặt miệng lại:



- Hình như có chút nhầm lẫn rồi, tôi không phải chồng của Mặc Mộc Lan.



Mặc Khả Niệm nghe xong liền cau có, muốn giật tay anh ra để thanh minh nhưng lại không đủ sức. Thấy hành động thân mật này của hai người, Bạch Tuấn ngượng ngùng lên tiếng:



- Vậy hai người là.....



- Đối tác làm ăn.



Không để Giang Hạ Thần gây thêm hiểu lầm, Mặc Khả Niệm vội vàng lên tiếng.



- À....



Vừa định nói thêm nhưng từ trong túi điện thoại của Bạch Tuấn vang lên. Lấy điện thoại ra rồi đi ra chỗ khác nghe máy.



Thấy Bạch Tuấn đã rời đi, Giang Hạ Thần bắt đầu trách móc cô:



- Em làm cái gì vậy hả?



Mặc Khả Niệm cũng không chịu thua, tức giận đáp trả:



- Tôi mới là người hỏi anh đang làm gì đó. Tự nhiên bịt miệng tôi, anh có biết trong bàn tay anh có nhiều vi khuẩn lắm không hả?



- Gì? Em dám chê tôi? Tôi rửa tay và sát khuẩn hơi bị sạch sẽ đó nha. Em nhìn đi, mới bịt miệng em có một chút thôi mà nước miếng của em ra hết tay tôi rồi đây này.



- Anh.....anh.....



Câu nói của Giang Hạ Thần khiến cho Mặc Khả Niệm tức giận nói không lên lời.



Giang Hạ Thần bỗng nhiên lên tiếng hỏi:



- Người đàn ông đó là ai vậy?



- Tình đầu.



Mặc Khả Niệm không hề do dự thẳng thắn đáp khiến cho Giang Hạ Thần hoảng hốt:



- Em lúc trước có bị mù không vậy? Người như vậy cũng có thể yêu sao?



- Anh đang khinh thường tôi đấy à?



Đang chuẩn bị có một cuộc chiến tranh diễn ra thì Bạch Tuấn đi tới, nói với Mặc Khả Niệm:



- Khả Niệm, giờ tôi có một chút việc cần giải quyết, chắc không cùng ăn cơm với hai người được rồi. Xin lỗi nha!



Nghe câu nói này, Giang Hạ Thần vui lắm, anh bất ngờ nói:



- Ai mời.



Câu nói khiến cho Bạch Tuấn ngơ ngác. Mặc Khả Niệm vội đánh vào người anh một cái rồi mỉm cười:



- Vậy cậu đi đi, lần sau chúng ta cùng ăn.



- Được. Tạm biệt.



- Bye bye.



Tạm biệt Bạch Tuấn xong, Mặc Khả Niệm quay sang trách móc Giang Hạ Thần:



- Anh bị hâm ít thôi. Nói linh tinh.



Ủa gì vậy? Nói như thế thôi mà cũng bị mắng sao? Kì cục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK