• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa vào bệnh viện, Giang Hạ Thần với đôi mắt đỏ ửng, tâm trạng vô cùng rối loạn chạy theo chiếc xe cấp cứu. Đứng trước cửa phòng, nước mắt anh đã bất giác rơi xuống. Nếu Mặc Khả Niệm thật sự xảy ra chuyện chắc anh sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình mất.



Một nữ y tá đi qua nhìn anh liền nói:



- Tiên sinh, người anh có rất nhiều vết thương đang chảy máu kìa. Nếu không xử lý cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng đó.



Giang Hạ Thần lắc lắc đầu:



- Tôi không sao. Không cần lo cho tôi.



- Tiên sinh, nếu anh không tự lo được cho bản thân mình thì khi bệnh nhân tỉnh lại sẽ không có ai chăm sóc được cho họ đâu.



Nghe những lời nói của nữ y tá, Giang Hạ Thần liền đứng dậy:



- Phòng xử lý vết thương ở đâu.



- Mời anh đi theo tôi.



Sau khi quay lại hàng ghế đợi, bác sĩ cũng vừa lúc làm xong ca phẫu thuật. Giang Hạ Thần thấy ông ta bước ra liền đi tới túm lấy cổ áo ông ta:



- Ông đang làm gì ở đây vậy? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ không để yên cho ông đâu.



Vị bác sĩ kia giật tay anh ra khỏi cổ mình rồi nói:



- Anh bình tĩnh lại đi. Bệnh nhân không có gì nghiêm trọng cả.



- không có gì nghiêm trọng? Ông đang giỡn mặt với tôi đấy à? Không có gì nghiêm trọng tại sao cô ấy lại ngất đi như vậy chứ?



Vị bác sĩ bất lực thở dài với cái thái độ ngang bướng, nóng nảy này của anh:



- Cô ấy thật sự chỉ bị trày xước nhẹ. Ngoài ra là do quá hoảng sợ và đầu bị va đập với một vật gì đó nhưng chỉ là va chạm nhẹ nên chỉ bị ngất chứ không hề ảnh hưởng gì đến sức khoẻ. Chỉ một lát nữa thôi là cô ấy sẽ tỉnh lại. Người nhà bình tĩnh một chút đi.



Nghe vị bác sĩ đó nói, Giang Hạ Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô không sao.



Và tất nhiên là, một phòng cùng ba người con gái đang bị trấn thương ở cùng nhau. Tầm đến tối, Mặc Khả Niệm bắt đầu tỉnh lại. Thấy vậy, Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi vui mừng hò reo:



- Khả Niệm tỉnh lại rồi!



Giang Hạ Thần nghe vậy liền chạy vội tới, thẳng tay gạt hai người con gái kia ra. Anh nắm lấy tay của Mặc Khả Niệm mà thì thầm:



- Em tỉnh lại rồi! Giờ trong người em cảm thấy sao? Có mệt mỏi hay đau nhức gì không?



- Em không sao!



Cẩm Chỉ Lam thấy hành động đầy lố bịch của Giang Hạ Thần cô liền bĩu môi:



- Nè Giang tổng, cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, anh đừng làm quá lên như vậy chứ? Tôi mới là người bị thương nặng đây nè!



Hạ Uy Duật nghe Cẩm Chỉ Lam lên án liền bật cười.



Ngay lúc này cánh cửa khẽ mở ra. Người bước vào chính là Bạch Tuấn. Thấy cô nằm ở giường bệnh, anh liền chạy ngay tới rồi đẩy Giang Hạ Thần sang một chỗ khác:



- Em không sao chứ? Anh nghe nói em bị tai nạn nên tới đây thăm em. Em đã khoẻ lại chưa?



- Sao anh lại biết em bị tai nạn vậy?



Mặc Khả Niệm ngạc nhiên hỏi. Bạc Tuấn liền quay sang nhìn Cẩm Chỉ Lam:



- Là Lam Lam nói anh biết nên anh tới đây.



"Lam Lam?" Một người nào đó đôi mắt đã hừng hực nửa giận. Cảm giác như ngọn lửa đó có thể đốt cháy cả bệnh viện này.



Giang Hạ Thần ở một góc, bàn tay nắm chặt vô cùng tức giận. Cái tên đó từ đâu xuất hiện vậy chứ? Dám đẩy anh một lực như vậy xem ra lá gan cũng to đấy chứ.



Mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía của Cẩm Chỉ Lam. Một ánh mắt như muốn thiêu đốt cô, một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, một ánh mắt nữa như muốn nói "cậu tới số rồi Cẩm Chỉ Lam." Ngay lúc này đây chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin như muốn giải thích "tôi không biết gì hết, không biết gì cả."



Lúc này cánh cửa một lần nữa được mở ra. Lần này người bước vào chính là Lệ Nhiên. Thấy cô ta, nụ cười trên môi của Cẩm Chỉ Lam tắt hẳn. Cô nở một nụ cười ngượng ngạo rồi leo lên giường của mình. Lệ Nhiên bước vào rồi nói:



- Chào mọi người. Em đến thăm Hạ Chi và Cẩm Chỉ Lam.



Cẩm Chỉ Lam nghe cô ta nói đến thăm mình, cô liền ngơ ngác rồi phản bác lại:



- Gì vậy? Gì vậy? Tôi với cô có thân thiết tới mức phải đến thăm đâu chứ?



Nghe Cẩm Chỉ Lam nói, Hạ Uy Duật liền lên tiếng:



- Chủ quản, sao cô lại nói vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng có quen biết với lại Tiểu Nhiên cũng là con gái của giám đốc công ty đến thăm là điều hiển nhiên mà. Tiểu Nhiên em ngồi chơi đi.



Thấy thái độ cùng cách xưng hô dịu đang của Hạ Uy Duật, Cẩm Chỉ Lam vô cùng tức giận. Cô lấy chăn chùm lên đầu mình tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện.



Thông qua những hành động của Cẩm Chỉ Lam, Mặc Khả Niệm có thể biết rằng Cẩm Chỉ Lam không hề yêu thích gì cái cô gái tên Lệ Nhiên này.



Đặt trái cây lên bàn, cô ta tỏ ra buồn bã:



- Có vẻ như chị Cẩm Chỉ Lam không thích em. Vậy em về trước đây.



Ba chàng trai ngu ngơ kia thì chắc chắn không biết nhưng trong đầu của Mặc Khả Niệm, Hạ Chi và Cẩm Chỉ Lam đã hiện lên rõ hai chữ "trà xanh".



Vậy mà Hạ Uy Duật còn níu kéo cô ta:



- Chỉ Lam không có ý đó đâu. Em cứ ở lại chơi.



- Dạ thôi em về ạ. Em không muốn phá hỏng bầu không khí của mọi người đâu.



Hạ Chi đưa mắt nhìn Hàn Phong rồi ra hiệu như muốn anh nói gì đó để Lệ Nhiên rời đi nhưng ai ngờ anh lại không hiểu ý mà nói:



- Đúng rồi đó, em ở....



Câu nói chưa dứt đã bị Hạ Chi chặn lại. Không nhịn được nữa, Cẩm Chỉ Lam liền bỏ chăn ra rồi hét lớn:



- Nếu cô không muốn thì mời về cho. Ở đó õng ẹo với ai chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK