• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu cô không muốn thì mời về cho. Ở đó õng ẹo với ai chứ?



Hạ Uy Duật nghe Cẩm Chỉ Lam, anh liền nổi giận:



- Cẩm Chỉ Lam, cô hơi quá đáng rồi đó!



Cẩm Chỉ Lam thấy Hạ Uy Duật vì bảo vệ Lệ Nhiên mà lớn tiếng với cô, cô liền tức giận mà hét lớn:



- Ừ đấy. Tôi quá đáng đấy. Nếu anh không thích thì mời anh ra ngoài.



Hạ Uy Duật nghe xong cũng không nói gì, trực tiếp kéo tay của Lệ Nhiên rời đi trước ánh mắt của biết bao người. Cẩm Chỉ Lam nở một nụ cười lạnh. Đúng tên đàn ông nào cũng chỉ thích những người phụ nữ yếu đuối, giả tạo mà thôi.



Mặc Khả Niệm thấy vậy liền đi đến an ủi cô:



- Hạ Uy Duật chắc nóng giận quá nên không làm chủ được bản thân mình. Đợi anh ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện hẳn hoi lại với nhau.



Cẩm Chỉ Lam cười khẩy đáp:



- Có phải trẻ con nữa đâu mà không làm chủ được mình.



Hạ Chi chứng kiến một màn cãi lộn như vậy cũng có chút đau lòng cho Cẩm Chỉ Lam. Có trách đúng là phải trách tên Hạ Uy Duật ngu ngốc kia:



- Cậu kệ anh ấy đi. Khi nào thông suốt lại rồi chắc chắn anh ấy sẽ đến xin lỗi cậu thôi.



- Tớ không thèm cái lời xin lỗi đó của anh ta.



Hàn Phong và Giang Hạ Thần đứng cạnh nhau nhìn ba người con gái đang hậm hực lửa giận mà thầm cảm thán cho số phận đào hoa của Hạ Uy Duật.



Hai người đàn ông vừa tiến lại gần, còn chưa kịp nói gì đã bị Mặc Khả Niệm và Hạ Chi đẩy ra:



- Hai người đi ra chỗ khác đi. Tất cả mấy người đều cùng một giuộc với nhau cả.



Giang Hạ Thần và Hàn Phong cùng quay sang nhìn nhau mà ngơ ngác. Tên Hạ Uy Duật kia làm sai mà tại sao người hứng chịu lại là họ chứ? Chỉ có Bạch Tuấn là đứng yên xem kịch nãy giờ.



Về phía Hạ Uy Duật. Khi kéo Lệ Nhiên đi ra ngoài, anh buông tay cô ra rồi thẳng thắn noí:



- Tôi biết mọi ý đồ của cô đấy, nên không phải giở trò như vậy đâu. Với lại người tôi yêu là Cẩm Chỉ Lam nên cô đừng có động đến cô ấy. Nếu như để tôi biết được, tôi sẽ không nể tình hai nhà có quen biết đâu. Lúc đó đừng hỏi tại sao cô lại không có nhà mà ở.



Nói xong, Hạ Uy Duật quay lưng đi về phòng của Cẩm Chỉ Lam. Anh vừa lớn tiếng với cô như vậy không biết một lát nữa có được tha thứ không cơ.



Quay trở lại phòng, mở cánh cửa ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Uy Duật. Họ đều nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự thất vọng. Nhìn quanh phòng không thấy Cẩm Chỉ Lam đâu, anh liền hốt hoảng:



- Chỉ Lam đâu rồi?



- Cậu ấy vừa ra ngoài rồi. Anh tìm cậu ấy làm gì chứ?....



Vừa nghe thấy Cẩm Chỉ Lam ra ngoài một mình thôi, Hạ Uy Duật lại bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc của mình:



- Sao mọi người lại để cô ấy đi một mình như vậy lỡ có chuyện gì thì sao?



Lời vừa dứt, anh liền chạy như bay đi tìm. Mặc Khả Niệm nhíu mày:



- Cậu ấy chỉ là đi tới phòng khám với y tá để kiểm tra lại sức khoẻ thôi mà, đi theo làm gì chứ?



Chạy đi tìm Cẩm Chỉ Lam, trong lòng Hạ Uy Duật vô cùng lo lắng. Anh luôn cảm thấy tại mình mà cô mới chịu tổn thương như vậy.



Tìm mọi ngóc ngách, mở không biết bao cánh cửa phòng, nhận nhầm không biết bao nhiêu người, cuối cùng Hạ Uy Duật cũng thấy Cẩm Chỉ Lam đi từ một căn phòng ra. Mới nhìn thấy cô thôi mà Hạ Uy Duật đã chạy vội đến ôm chặt lấy cô.



Cẩm Chỉ Lam giật mình muốn đẩy anh ra nhưng sức lực không đủ nên đành phải ngậm ngùi đứng yên cho Hạ Uy Duật ôm.



- Em đi đâu vậy hả? Tôi tìm em nãy giờ đó....tôi còn tưởng....tưởng...em...



Cẩm Chỉ Lam tức giận dùng hết sức đẩy anh ra rồi quát:



- Anh bị điên à? Tưởng cái gì mà tưởng. Tôi đi khám lại thôi mà, anh làm lố quá rồi đó.



Nói xong Cẩm Chỉ Lam rời đi không thèm quan tâm đến Hạ Uy Duật. Anh nhìn theo cô rồi lẩm bẩm "Mặc Khả Niệm cũng đâu có nói rõ đâu.". Được copy tại [ Tгù мTruyệИ.V n ]



..........



Ở một nơi nào đó, Malian nhìn những tấm ảnh mà người gián điệp của cô ta chụp được. Làn khói thuốc trắng được lan toả xung quanh người của cô ta. Gương mặt lạnh lùng tựa như băng ngắm nhìn thành quả:



- Ba người này có vẻ như sống khá dai đấy. Bị người của ta sát hại đến vậy rồi mà không chết. Chắc ta lên cho một đòn chí mạng tiện giết hết luôn những con cờ cản đường kia thôi.



Hít một hơi thật sâu rồi phả ra làn khói trắng. Trông Malian vừa độc ác lại vừa ma mị khiến cho ai nhìn cũng phải hoảng sợ.



- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Cho người giết chết bọn họ sao?



- Sao phải cho người? Một mình tôi có thể thừa sức mà tiêu diệt hết đám người đó. Chống đối lại tôi, tôi sẽ khiến họ phải trả giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK