“Ùm!” Một xô nước lạnh được hất thẳng vào mặt cô gái. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ động. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê, cô vẫn chưa thể thích nghi với tình cảnh trước mặt. Cô khẽ nhíu mày, cảm giác đau đầu trong giây lát lại ập đến.
“Thiếu gia, đã tỉnh.” Tên vừa hất nước vào mặt cô hướng người đàn ông đang nằm trên chiếc sofa cung kính nói.
Cô gái như ý thức được cái gì, lập tức mở bừng hai mắt, ép buộc bản thân tỉnh táo. Liều thuốc mê kia cũng quá mạnh đi, bằng không làm sao có thể hạ được cô.
Nhìn thấy cả người đã bị trói chặt, trong mắt cô chợt lóe rồi lại bình thản. Tình cảnh này, có lẽ cô biết mình sẽ thế nào rồi.
Người đàn ông kia từ từ tiến lại phía cô, khuôn mặt hắn tràn đầy sát khí và phẫn hận.
Đúng! Là hận! Hẳn là hắn chỉ hận hiện tại không thể một phát xé cô ra thành trăm mảnh đi! Đối diện với đôi mắt kia, cô vô cùng bình thản.
Hắn có chút ngạc nhiên khi nhìn phong thái đó trong mắt cô. Song rất nhanh liền biến mất, hắn cúi xuống ngồi đối diện với cô, tiện tay cởi bỏ chiếc khăn đang nhét trong miệng cô.
“Nhị tiểu thư của gia tộc Lý cũng có ngày này?” Âm điệu của hắn đầy vẻ mỉa mai, nụ cười chế giễu bên môi chậm rãi cong lên.
Lý Thiên An hơi giật mình. Nguyên lai hắn đã biết thân phận của cô. Ha, tuy rằng mang trên mình cái danh nhị tiểu thư danh gia vọng tộc nhưng mười bảy năm qua cô đã phải chịu nhiều áp lực từ việc học đến cả luyện võ, cô được đào tạo như một sát thủ chuyên nghiệp. Mục đích chính là trở thành một cái công cụ giúp Lý gia trở thành gia tộc hùng mạnh nhất Trung Quốc rộng lớn.
“Đinh thiếu gia cũng thật là phí tâm tư vì Thiên An ta mà tính kế này đi. Ta thật cảm kích.” Cô bật cười châm biếm lại, đôi mắt kia trong căn phòng thiếu sáng lại lóe tinh quang khiếp người.
“Khốn kiếp!” Một tên áo đen định đánh cô, Đinh Thiếu Thành liền giơ tay ngăn lại.
Đinh Thiếu Thành nhìn cô gái trước mặt. Đã từng, hắn từng rất thích cô. Nhưng không ngờ cô lại lợi dụng hắn để giết cha hắn, khiến Đinh gia tán gia bại sản, hận nhất chính là khiến mẹ hắn thương tâm mà qua đời.
Nhìn cần cổ trắng nõn của cô, Đinh Thiếu Thành không chút do dự bóp chặt lấy. Lý Thiên An không giãy giụa, cô biết, đây là cô không thoát được.
Như vậy... Giãy giụa hay phản kháng sẽ có tác dụng sao?
Cô nợ hắn, vậy thì liền dùng cái mạng này trả đi. Có điều, xem ra hắn vẫn còn thiệt. Cô chết, nhưng Lý gia vẫn là gia tộc hùng mạnh nhất Đại lục. Còn hắn, cái gì cũng không có.
Cảm giác khí thở ngày càng cạn kiệt, mặt cô đỏ bừng nhưng một chút cũng không phản kháng.
Trong lòng Lý Thiên An không khỏi cười tự giễu. Cô đã từng vì sự sống mà bán mạng cho Lý gia, ra tay giết không biết bao nhiêu người, hại cả nhà người ta thê thảm. Vậy mà bây giờ thì sao chứ? Cho dù biết là không thoát được khỏi cái chết dưới tay Đinh Thiếu Thành... nhưng trong đầu cô lại không có ý thức muốn sống như vậy nữa!
Nội tâm Đinh Thiếu Thành một phần không đành lòng nhưng nghĩ đến Đinh gia, nỗi hận lại lấn át đi cái mềm lòng kia. Tay hắn lại tăng thêm lực đạo.
Lý Thiên An cười cười, có lẽ cô nên cảm ơn hắn. Đây có lẽ là một giải pháp với cô. Cô ghê tởm cuộc sống này, cô ghê tởm con người mình. Bao nhiêu năm nay làm việc cho Lý gia nhưng có mấy giây phút nào yên bình? Ha, Đinh Thiếu Thành hẳn còn chưa biết cô vốn dĩ cũng chẳng phải cái gì Nhị tiểu thư Lý gia, chẳng qua chỉ là một cái đứa bé được chủ tịch Lý tùy tiện nhặt về nhận làm con nuôi để đào tạo thành một sát thủ.
Thật tốt, cô chết rồi, cũng chẳng ai có thể lợi dụng cô nữa. Trong lúc hấp hối, Lý Thiên An cảm nhận được thân mình nhẹ bẫng, tất cả kí ức trong đời từng cái hiện về. Hình ảnh cậu bé với khuôn mặt bụ bẫm mang theo chút lấm len hiện lên sáng chói, đôi môi đã không còn huyết sắc của cô nâng lên.
Diệp Đà... Diệp Đà... Xin lỗi... em ở dưới hoàng tuyền có lạnh không?
Đừng sợ... Em sẽ không còn cô đơn nữa....
Bởi vì... chị sắp ở bên cạnh em rồi...
Ngày hôm đó, ngoại ô xảy ra một vụ cháy kinh hoàng. Tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi, đến xương cốt của cô gái kia cũng không còn.
Năm ngày sau, chủ tịch Lý đau buồn thông tin nhị tiểu thư Lý gia vì tai nạn mà qua đời.