Tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết đọng lại trên khóe mắt của binh lính, phủ lên bàn tay chai sạn, nứt nẻ như thể đang muốn làm tăng thêm trắc trở trên con đường trở về kinh thành.
Mặc dù con người luôn tự tin mình là trung tâm của vũ trụ, là kẻ có quyền năng tối thượng nhất thế gian này, nhưng đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, có đôi khi họ chỉ có thể bất lực cam chịu.
Cam chịu là thế!
Nhưng...
Họ không bỏ cuộc!
Chiến mã cùng người bất chấp cái khắc nghiệt của thiên nhiên đang đè nặng trên vai, mạnh mẽ dùng tốc lực nhanh nhất trở về kinh thành. Nơi trái tim mỗi người đang bồi hồi tiếng gọi của bách tính thành Hòa An, của hoàng cung cổ kính tráng lệ.
Tất cả đều đang chờ họ!
Thế mới thấy, lòng yêu nước chỉ thể hiện và bùng lên mạnh mẽ nhất khi quốc gia có biến. Yêu gia đình, yêu đất nước, tình cảm ấy nghiễm nhiên đã trở thành ngọn lửa thổi bùng ý chí chiến đấu trong họ.
“Tảo tuế na tri thế sự gian,
Trung câu bắc vọng khí như san.
Lâu thuyền dạ tuyết Qua Châu độ,
Thiết mã thu phong Đại Tán quan.
Tái bắc Trường Thành không tự hứa,
Kính trung suy mấn kỷ tiên ban.
Xuất sư nhất biểu chân danh thế,
Thiên tải thùy kham bá trọng gian.”\*
Dịch thơ:
“Tuổi trẻ biết nhiều chuyện thế gian,
Thục trung vọng bắc chí ngang tàn.
Qua Châu thuyền vượt đêm mưa tuyết,
Tán Quan ngựa sắt gió thu sang.
Nguyện lên ải bắc tận Trường Thành,
Hoa râm vừa điểm mái đầu xanh.
Xuất quân thảo hịch tâm chân chính,
Nghìn năm ai dám sánh được danh.”
\*\*\*
Đại lao hoàng cung
Mùi ẩm mốc gây mũi gần như nhuốm toàn bộ đại lao tối tăm này. Ở phía cuối cái nơi địa ngục trần gian ấy, một nam nhân đang bần thần nhìn lên ánh lửa lập lòe trên góc tường. Tứ chi hắn đều bị xích sắt quấn chặt, hiển nhiên là không để hắn có thể trốn chạy được.
Trong ngục thất lạnh lẽo tịch mịch ấy, miễn cưỡng chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm của sợi xích, tiếng những con chuột đang ngang nhiên chạy loạn kiếm ăn, cùng tiếng chửi rủa của cai ngục đối với những tù nhân không ngừng la hét kêu oan.
Đâu phải chỉ có thâm cung nội chiến con người mới ăn thịt lẫn nhau. Cái nhà lao này cũng vậy, là nơi kẻ tiểu nhân giẫm lên kẻ khác. Chúng hành hạ, đánh đập, nhục mạ tù nhân như những súc nô. Sợ công việc cai ngục nhàm chán, chúng còn tổ chức cá cược, bài bạc, thu mấy đồng tiền bẩn thỉu vào trong túi mình.
Thối nát làm sao!
Đê tiện làm sao!
Nam nhân nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, tất cả tủi hổ bẽ bàng bị sự lạnh lùng trầm tĩnh thay thế.
Hắn thản nhiên tựa lưng vào bức tường ẩm mốc phía sau, bàn tay chạm đến sợi xích sắt lạnh lẽo trên người.
Hắn đã ở cái nơi thối nát này hơn nửa tháng rồi. Lệ Minh Viêm cố ý tống hắn vào đại lao, chính là muốn chặt gãy kiêu ngạo của Tứ hoàng tử Thiên triều, buộc hắn phải phục tùng cho lão ta.
Bất quá, vẻ như Lệ Minh Viêm đã tính sai lòng trung thành của hắn với Triệu gia. Lão ta hết dùng cứng lại đến mềm, muốn dùng ngôi vị Thái tử dụ hắn, nói sau này cái gì sẽ để hắn cùng phân chia lãnh thổ Thiên triều.
Ha, thật nực cười!
Không biết có phải Lệ Thừa tướng quyền uy bị ngôi vị Thiên tử kia che mờ lý trí không, chuyện hoang đường như vậy cũng muốn lừa hắn? Chẳng phải hắn đã thể hiện rõ lập trường khi lão ta đến Tứ vương phủ lần trước sao?
Lại nói, cái suy nghĩ muốn đem Đại Nam quốc phân chia kia chẳng khác nào coi Thiên triều như chiếc bánh trên bàn để tùy ý cắt xẻ. Rồi cuộc sống bá tính sẽ lầm than cơ cực ra sao, tất nhiên là không phải bàn.
Triệu Lâm phóng mắt về cái lỗ nhỏ trên bức tường đối diện. Thì ra trời đã sắp sáng.
Quả là “nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”, không biết tình hình trong cung thế nào rồi. Hẳn hoàng cung giờ đã bị thay thế thành người của Lệ Minh Viêm, nhưng chưa thấy lão ta xưng đế, có lẽ phụ hoàng vẫn tạm thời an toàn.
Khẽ thở dài, chưa bao giờ hắn mong Thái tử có ở đế đô như lúc này. Mấy hôm trước hắn nghe được trận chiến với quân Khuyển Nhung đã giành thắng lợi từ miệng của đám cai ngục, chắc hẳn huynh ấy đang tức tốc về đây.
Nhưng hắn hiểu, Lệ Minh Viêm là một tay cáo già thâm độc, chắc chắn lão sẽ cử người ám sát Thái tử, diệt trừ mối họa lớn nhất.
Chỉ mong huynh ấy an toàn trở về. Vận mệnh của Thiên triều đang đặt trên vai huynh ấy. Hi vọng duy nhất cũng chỉ có huynh ấy.
Triệu Lâm cười khổ một tiếng, thật không ngờ mười mấy năm hắn và Thái tử luôn luôn đối nghịch nhau, muốn trừ khử lẫn nhau, vậy mà lúc này hắn lại mong muốn con người cao nhã, lúc nào cũng nhìn đời bằng ánh mắt thản nhiên ấy sống sót đến thế!
Có lẽ là vì số mệnh Thiên triều, phải không?
Trong không khí trầm lặng như tờ đột nhiên vang lên tiếng bước chân đầy gấp gáp. Triệu Lâm chẳng buồn liếc mắt, lại là đám cai ngục muốn tra tấn tù nhân nào đây. Nhớ đến chuyện này, hơn nửa tháng qua hắn cũng đã nếm trải cái gọi là cực hình đại lao. Cũng may thân phận hắn hiện vẫn là Tứ hoàng tử đương triều, lại là người Lệ Minh Viêm muốn lợi dụng nên đám chó cai ngục mới không tàn độc hạ tay với hắn.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng đến gần, dừng lại trước cửa lao của Triệu Lâm. Người kia nhanh nhẹn tra chìa vào ổ khóa, rồi mạnh mẽ kéo ra.
“Tứ điện hạ!”
Triệu Lâm giật mình, giọng nói này là...?
“Mạc Thượng Thư, sao ngươi lại ở đây?” người này chẳng phải là người của Lệ Minh Viêm ư, sao lại cải trang làm người đưa cơm vào đây?
Mạc Doãn Kỳ thành thạo mở xích sắt cho hắn, chỉ nói ngắn gọn:
“Vi thần là người của Thái tử!”
Triệu Lâm lập tức hiểu ra.
Phản gián kế\*!
Thì ra Thái tử đã âm thầm mua chuộc người của Lệ Minh Viêm làm người của mình, mục đích là muốn cho lão ta một kích trí mạng.
Mạc Doãn Kỳ đỡ Triệu Lâm, nhìn đến vết thương trên cánh tay hắn, hỏi nhỏ: “Điện hạ có ổn không? Chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức. Thuốc mê kia chỉ có tác dụng trong một khắc, nếu có kẻ tỉnh lại hô lớn sẽ nguy to.”
“Không sao! Bản vương rất tốt.” Triệu Lâm nhanh chóng mặc y phục y đã chuẩn bị cho mình, hai người liền chạy theo hướng cửa ngục ra ngoài.
Không ngờ có tên tù nhân đã tỉnh dậy, hắn vội hô lớn: “A... cướp...”
Nhưng còn chưa kịp hô hết câu “Cướp ngục!”, cổ họng hắn đã bị Mạc Doãn Kỳ lạnh lùng phi tiêu độc, chết không nhắm mắt.
Triệu Lâm nheo mắt nhìn hành động của y, không ngờ một Lại Bộ Thượng Thư lại có thân thủ tốt như vậy.
Thái tử quả thật biết dụng người!
Chú thích:
\*Bài thơ: “Thư phẫn” của Lục Du.
\*Phản gián: một trong năm loại gián điệp: hương gián, nội gián, phản gián, tử gián, sinh gián. Dùng 5 loại gián điệp khiến địch không mò được qui luật hành động của ta, đó là phương pháp thần diệu khôn lường, là pháp bảo của quân vương. Hương gián là lợi dụng người dân bình thường trong nước địch làm gián điệp. Nội gián là dùng quan lại địch làm gián điệp. Phản gián là mua chuộc gián điệp của địch phái đến nước ta quay lại phục vụ ta. Tử gián là cố ý đưa tin tình báo giả tạo để gián điệp ta tiết lộ cho gián điệp địch, địch mắc câu bị lừa bèn giết gián điệp của chính nó. Sinh gián là phái gián điệp đến đất địch mà vẫn có thể trở về báo cáo.