Thêm một vài trận gió nữa thổi tới, chẳng mấy chốc, trên nền đất màu vàng cằn cỗi đã có thêm một lớp lá dày cỡ nửa gang bàn tay.
Mà chủ nhân của những viền lá này, loáng thoáng chỉ còn trơ trọi những cành cây gầy guộc, trông xa như xương bàn tay của người chết.
Trần Hy Hy thu tầm mắt, trên mặt nàng lạnh băng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Bọn họ đã đợi ở đây gần một canh giờ rồi, vậy mà đến cả một bóng dáng của quân Khuyển Nhung cũng không thấy.
Chẳng lẽ nội gián chưa kịp truyền tin sao?
Lướt qua những khuôn mặt đang nhăn lại vì lạnh cóng đằng sau, Trần Hy Hy không khỏi cắn môi.
Đợi... Hay không đợi nữa?
“Tỷ...” Trần Hy Hy còn đang cân nhắc, một giọng nói khàn khàn quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai nàng.
Thiếu niên giơ tay lấy chiếc lá đọng trên mũ trùm đầu của nàng, mỉm cười nhìn vào mắt nàng:
“Ta đã cho người đi thám thính rồi. Đừng quá lo lắng.”
Trần Hy Hy thầm ngạc nhiên, A Huyên biết nàng đang nghĩ gì ư?
Có điều, giờ không phải lúc nên thắc mắc. Nàng gật đầu. A Huyên luôn làm việc cẩn trọng, điều này nàng rất yên tâm.
Ánh mắt thiếu niên vẫn đặt lên người nàng. Nhẹ nhàng, thản nhiên, trầm lắng.
Trên người A Huyên luôn có một loại khí chất trầm tĩnh, cao ngạo hơn hẳn người bình thường. Đôi mắt thiếu niên trong sáng mà u tịch, sâu thẳm tựa trời cao. Tưởng như đôi mắt ấy có thể phản chiếu mọi hồng trần thị phi, nhưng Trần Hy Hy phát hiện...
Kì thực... hắn rất giống Triệu Minh.
Hai người này đều che giấu tâm tư dưới ánh mắt thản nhiên. Ánh mắt của kẻ luôn đứng trên kẻ khác!
Rất nhiều lần Trần Hy Hy nhìn bóng lưng thoát tục của thiếu niên mà lòng tự hỏi: A Huyên thực sự chỉ là con của gia đình thương nhân bình thường thôi ư?
Một trận gió lạnh truyền tới, lần này trực tiếp thổi bay mũ trùm đầu của Trần Hy Hy. Nàng cau mày, bàn tay trắng nõn định đưa ra sau kéo lại thì một bàn tay ấm áp khác đã chạm lên tóc nàng.
Trần Hy Hy chỉ cảm thấy trên đầu bị rút đi cái gì đó, mà trên tay A Huyên đã có thêm một chiếc trâm cài.
Sửng sốt, sao hắn lại lấy trâm của nàng?
“Cho ta chiếc trâm này nhé.” A Huyên mỉm cười, ngắm nghía đồ vật trong tay mình.
Trần Hy Hy không khỏi thấy kì quái, cái trâm kia không có giá trị gì cả, sao hắn lại có hứng thú thế?
Đưa tay sờ lên đầu mình, may vẫn còn hai chiếc. Vì nàng chỉ búi tóc để tiện hành sự nên không cần quá nhiều trâm. Cái A Huyên vừa rút vẫn xem như tốt hơn hai cái này. Trên đó có khắc hình một con hồ điệp, nếu để ý kỹ thì thấy nét chạm khắc rất tinh xảo.
Vẫn là nàng không giấu nổi kinh ngạc, hỏi: “Vì sao?”
“Thích!”. Một chữ gọn gàng, dứt khoát.
Lúc bật ra chữ kia, tròng mắt đen láy của thiếu niên kín đáo liếc qua nàng.
Trần Hy Hy cho là bản thân nhìn nhầm, mày liễu nhíu lại suy nghĩ, đột nhiên âm điệu hơi khàn lại vang lên mạng theo mấy phần chế giễu:
“Tỷ... có một cây trâm thôi mà, chẳng lẽ không thể cho ta sao?”. Ánh mắt trong sáng của thiếu niên hướng nàng, có chút gì đó mong chờ, có chút chế giễu, thậm chí một chút ủy khuất.
Uỷ khuất? Giống như nàng mới là người lấy trâm của hắn vậy đó?
Lắc đầu bật cười, nàng suy nghĩ nhiều rồi. A Huyên vẫn là một đứa trẻ đáng yêu.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở thành Lạc Dương, hảo cảm của Trần Hy Hy đối với thiếu niên này chỉ có tăng chứ không giảm.
Ban đầu hình ảnh quật cường chống lại những kẻ cậy thế hiếp người kia của thiếu niên gợi nàng nhớ đến chính mình kiếp trước. Giờ ngẫm lại, thực ra lúc đó nàng chọn A Huyên không đơn thuần chỉ vì hắn trầm tĩnh, có tài năng hơn người mà còn xuất phát từ cảm tính của nàng. Đối với thiếu niên này, nàng có thể đồng cảm sâu sắc bởi hai bọn họ gần như có cùng hoàn cảnh sống.
Không...
Trần Hy Hy lập tức tự giễu phủ định. Sao có thể có cùng hoàn cảnh được? Hắn có gia đình, còn nàng... là trẻ mồ côi... ngày ngày phải bán báo ở tàu điện ngầm để có thêm những đồng tiền ít ỏi.
Ấy thế mà số tiền ấy còn bị những gã tự xưng là ông chủ đến cướp.
Chúng nuôi dưỡng một lũ trẻ mồ côi bao gồm cả nàng, bóc lột sức lao động để kiếm lời thông qua việc bắt bọn nàng ngày nào cũng phải lẩn quẩn trên tàu điện ngầm, trơ bộ mặt đáng thương với mong muốn khách trên tàu mua báo.
Cuộc sống éo le như vậy, may mắn có một đứa bé tên Diệp Đà luôn mỉm cười với nàng. Thực ra cái tên ấy là do nàng tự đặt cho cậu bé, bọn họ vốn không có tên. Ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, đó là động lực duy nhất giúp nàng kiên cường đến cùng.
Nhưng... kiên cường đến mấy thì nàng cũng không thể tránh khỏi vận mệnh an bài.
Đó là một ngày đông giá rét tuyết bay đầy trời, Diệp Đà bị ốm nặng, hơi thở nặng nề trong vòng tay nàng. Nàng cầu xin bọn chúng đưa Diệp Đà đến bệnh viện, nhưng chúng chỉ cười bất nhân:
“Chỉ là một thằng nhóc ốm yếu không làm được tích sự gì, chết thì thôi. Bọn ta không nuôi kẻ vô dụng.”
Chết thì thôi?
Nghe chúng thản nhiên thốt ra những lời cay nghiệt đó, nàng lúc ấy mới thấu rằng...
Tình người... thì ra lại BÈO BỌT đến thế!
Không có một sự trợ giúp nào từ y tế, Diệp Đà tất nhiên không thể qua khỏi. Cơ thể cậu bé lạnh dần trong lòng nàng, duy chỉ có nụ cười vẫn an tĩnh, tựa như đang ngủ.
Cậu bé ấy... đã mãi mãi ra đi... Em ấy mới có ba tuổi...
Đau...
Bất lực...
Tuyệt vọng...
Phẫn nộ...
Nàng đứng lên, lần đầu lao vào bọn chúng đánh tới tấp. Lúc ấy nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: bọn chúng phải bị trừng phạt, bọn chúng phải bị trừng phạt.
Chúng đã giết Diệp Đà của nàng, dập tắt nguồn sống duy nhất của nàng.
Nhưng lúc đó nàng mới có năm tuổi, sức lực yếu ớt làm sao đấu lại bọn chúng. Chúng tức giận chửi thề, sau đó hùng hổ đạp vào người nàng.
Chúng nghĩ phải dạy cho nàng một bài học vì tội dám phản kháng.
Tưởng như sẽ bị đánh chết, nào ngờ nàng lại được mấy kẻ mặc đồ đen cứu thoát.
Họ nói: “Nếu muốn sống thì hãy đi theo chúng ta.”
Sống?
Sống ư?
Nàng do dự...
Nguồn sống duy nhất của nàng đã không còn... Nàng sống vì nghĩa gì?
Nhưng...
Nghĩ đến cái chết thương tâm của Diệp Đà, nghĩ đến số phận những đứa trẻ bị chúng bóc lột, cuối cùng nàng gật đầu thật mạnh.
Nàng phải sống... nàng muốn trả thù cho Diệp Đà.
Về sau nàng mới biết, họ là người của chủ tịch Lý. Ông ta muốn tìm một quân cờ cho mình.
Và nàng... thật xuất sắc khi đã vượt qua thử thách của ông ta. Một mình bước lên trên xác những đứa trẻ cùng bị nhốt đi ra căn phòng đó.
Sau gần mười hai năm đào tạo, cuối cùng nàng cũng trở thành một con người khác. Từ việc không dám giết người, nàng trở thành một kẻ chuyên giết người. Từ một đứa trẻ vô danh, nàng trở thành Nhị tiểu thư quyền quý của gia tộc Lý, đón nhận biết bao ngưỡng mộ.
Thù cũ chưa trả, năm nàng mười sáu tuổi có tìm đến nơi ở của bọn chúng. Cuối cùng, nàng có thể trả thù cho Diệp Đà.
“Tỷ...”
Tiếng nói khàn khàn lại vang lên bên tai nàng mấy lần, Trần Hy Hy thoáng bừng tỉnh, hô hấp có phần rối loạn.
“Làm sao vậy?” vừa rồi hắn thấy được ưu thương, thậm chí là hận thù loé qua trong mắt nàng.
Trần Hy Hy hơi nghiêng mặt, cố gắng để giọng thật bình thản: “Không sao.”
Đột nhiên ngón trỏ của A Huyên đặt lên sau tai nàng. Trần Hy Hy run lên, hai mắt không khỏi nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc.
Theo phản xạ nàng muốn gạt tay hắn ra, nhưng thiếu niên bỗng cười một tiếng:
“Tỷ nói dối!”
Cái gì?
A Huyên buông tay khỏi tai nàng, lại nói:
“Tỷ có dạy ta một phương pháp cổ điển của CIA để phát hiện người nói dối. Đó là dựa vào nhịp đập của động mạch và độ co dãn của đồng tử.”
Trần Hy Hy sững người, đúng là nàng có dạy A Huyên cái này, phòng trường hợp thẩm vấn kẻ tình nghi.
Nhưng cách này chỉ có tác dụng với phần lớn người bình thường, nếu là người tâm tư tỉ mỉ, có thể điều khiển được nhịp đập của động mạch, độ co dãn của đồng tử thì không có tác dụng.
Vừa rồi nàng quá xúc động, chưa kịp che giấu tâm tư.
A Huyên cũng không có ý hỏi thêm. Lúc này bất chợt nàng nghe thấy tiếng của các binh sĩ thốt lên đầy kinh ngạc:
"Thái... tử... phi?"
Trần Hy Hy mỉm cười nhìn họ, hẳn lúc nãy mũ trùm đầu rơi ra bọn họ đã thấy mặt nàng.
Nàng nói lớn: "Ta ở đây!"
Thám báo cũng vừa trở về, A Huyên nghe hắn thuật lại, nặng nề cất lời:
"Không ổn rồi! Quân Khuyển Nhung cứ ở lì dưới kia, chậm chạp không tiến công."
Trần Hy Hy cau mày suy nghĩ, bọn chúng có ý gì?
"Lạnh quá!" mấy binh sĩ đằng sau hình như đã sắp không chịu nổi cái gió lạnh, run rẩy co người lại.
Lập tức A Huyên cùng Trần Hy Hy nhìn nhau.
Thì ra là thế!
Địch chậm chạp không tiến công vì muốn quân ta chịu lạnh trên này, dần dần sức cùng lực kiệt, bọn chúng sẽ dễ ra tay hơn.
Hay thật đấy, Trần Hy Hy nghiến răng.
Đúng là không tưởng được địch lại có thể nghĩ ra cách này.
"Trên này có đá tảng không?" Trần Hy Hy đột nhiên trầm giọng hỏi một binh sĩ.
Nếu đẩy đá từ trên sườn núi xuống, có thể làm quân địch bên dưới dao động.
Hắn lắc đầu, Trần Hy Hy lại quay sang hỏi thám báo:
"Số lượng quân địch tầm bao nhiêu?"
Thám báo nhớ lại, rất nhanh liền trả lời: "Một vạn!"
Gấp đôi quân thiêu triều! Trần Hy Hy nhìn sang sườn núi bên kia, bên đó cũng có khoảng ba nghìn quân tiếp viện. Nếu đánh, chỉ e cũng khó phân thắng bại.
Phải mau chóng nghĩ ra kế sách gì đó.
Trần Hy Hy im lặng, gió bên tai vẫn không ngừng thổi, cọ xát gò má nàng.
Lần này không giống lần ở thành Bắc Liêm, không có bom dẻo C\- 4, nàng không thể làm liều. Tính mạng của hơn năm nghìn binh sĩ, phải thật cẩn trọng.
"Hay là dụ địch?"
Trần Hy Hy nhìn A Huyên vừa cất tiếng, dụ địch?
A Huyên gật đầu: "Ta sẽ giả làm Quân sư, cố ý để địch nhìn thấy ta có ý chạy trốn, chắc chắn bọn chúng sẽ dồn lực lượng lớn để bắt sống Quân sư. Trong lúc đó, tỷ hãy cùng mọi người xuống núi chạy về doanh trại trước."
Lại giả làm nàng ư?
Trần Hy Hy lắc đầu: "Cách này nguy hiểm lắm, ta không muốn ngươi mạo hiểm."
"Ta sẽ chú ý!" A Huyên kiên định.
Các binh sĩ đều gật đầu tán thành, an toàn của Thái tử phi mới là quan trọng nhất.
"Đừng lo. Ta sẽ ổn. Chẳng lẽ tỷ không tin à?" nụ cười của thiếu niên thản nhiên mà rực rỡ.
Nhìn nụ cười ấy, nàng có cảm giác bình yên kỳ lạ.
Rất lâu sau, Trần Hy Hy mới gật đầu: "Hãy cẩn thận!"
Nàng lại cao giọng với các binh sĩ:
"Tất cả còn lại, theo ta xuống chân núi!"
"Rõ!"
Khoảnh khắc nàng xoay lưng, một tiếng gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên:
"Trần Hy Hy!"
Nàng ngây người, các binh sĩ cũng ngây người.
"Trần Hy Hy!"
Mất mấy giây nàng mới hoàn hồn, quay đầu nhìn nụ cười thản nhiên của A Huyên. Lòng bỗng nhiên rối như tơ vò. A Huyên nghĩ sao lại có thể gọi thẳng tên của nàng trước mặt các binh sĩ như vậy, lỡ như có người báo với Triệu Minh, hắn không thoát khỏi tội bất kính đâu.
Thấy thiếu niên vẫn mỉm cười thanh tao, nàng lớn tiếng trả lời:
"Sao vậy?"
A Huyên nhìn thật sâu vào mắt nàng. Không hiểu sao thời khắc ấy, nàng cảm thấy cái nhìn ấy rất lâu, rất sâu, cất chứa rất nhiều nỗi lòng của hắn.
"Tạm biệt!"
Tạm biệt?
Trần Hy Hy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Đến khi lấy lại tinh thần, người thiếu niên đã xoay lưng rời đi, theo sau là hơn năm trăm quân sĩ.
A Huyên...
Trần Hy Hy nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, thâm tâm bỗng nảy sinh phức tạp.
Người thiếu niên này... dường như nàng chưa từng nhìn thấu hắn.