Triệu Minh... Sao hắn lại ở đây?
Triệu Minh đưa ngón trỏ tay phải đặt lên môi hắn ra hiệu im lặng, bàn tay trái đang che miệng nàng cũng từ từ buông xuống. Trần Hy Hy thề, một động tác này của hắn quyến rũ chết người. Trong hoàn cảnh này mà hắn vẫn có thể chói mắt như vậy!
Sát thủ đã cách họ rất gần, Triệu Minh kéo nàng di chuyển nhẹ nhàng qua tảng đá gần đó trốn phía sau. Dường như lũ rắn chuông cảm nhận được hai người họ không có ý làm hại chúng, hướng trườn lập tức thay đổi.
Chỉ biết khi Trần Hy Hy nghe thấy tiếng kiếm lạnh lẽo chém đứt thân cây, cũng là lúc truyền đến tiếng hét đau đớn:
“A A A!”
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng hét của đồng đội, vài tên sát thủ ở bờ suối lập tức chạy đến.
“Đừng đến! Ở đây có rắn độc! Rất nhiều rắn!” mặt mày hắn tái mét, vừa nãy không kịp phòng bị, đã bị con rắn đuôi chuông phun nọc độc. Mu bàn tay hắn bắt đầu sưng tấy, đau rát vô cùng.
“Khốn kiếp!” người vừa đến nhanh chóng đưa hắn ra chỗ tránh rắn, đồng thời xem xét vết cắn.
Có điều, bầy rắn hình như cảm thấy bị đe dọa, từ hang ổ bò ra ngày càng nhiều con, thân mình cuộn tròn lại, tư thế sẵn sàng phun nọc độc.
Đám sát thủ hiển nhiên không hề sợ hãi, bọn họ quanh năm chém giết, có nguy hiểm nào chưa từng gặp phải. Một cái chớp mắt qua đi, khi con rắn còn chưa kịp tấn công đã bị một tên dùng kiếm chém đứt đầu, rơi lăn lóc dưới đất.
Trần Hy Hy nghe tiếng rít của rắn chuông cùng tiếng cây cối đổ rạp, trong lòng thầm cầu nguyện bọn sát thủ đừng tìm đến đây. Tảng đá này chỉ cách nơi bọn chúng đang đứng tầm hai mươi bước chân, nếu bọn chúng có thể hạ được đám rắn chuông đến đây... Cắn môi, nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Mặc dù sát thủ có số lượng đông đảo nhưng muốn hạ bầy rắn trong thời gian ngắn là điều không thể. Đã có trên dưới mười người bị rắn cắn. Đáng nói ở đây có cả những con rắn lục vắt vẻo trên các cành cây, nhân lúc đám người kia không chú ý liền hung dữ há mồm tấn công.
Đó là hậu quả của việc chọc giận mẹ Thiên Nhiên!
Trần Hy Hy hơi nghiêng người quan sát tình thế phía sau. Rắn vốn là loài sinh vật rất dễ bị tổn thương. Đa phần chúng không chủ động tấn công con người. Hành động này của đám sát thủ chẳng khác nào tự mang họa cho mình. Càng tìm cách tiêu diệt rắn, chúng lại càng hung hãn, nọc độc phun ra càng mạnh.
Đáng lẽ bọn người kia nên rời đi ngay từ lúc đầu, sẽ không xảy ra tình thế như hiện giờ, hai người bọn nàng cũng không phải thấp thỏm trốn ở đây.
Trần Hy Hy không biết đám sát thủ giao đấu với lũ rắn bao lâu, nhưng từng giây trôi qua giống như lăng trì tinh thần nàng vậy.
Đỉnh điểm của nguy hiểm cận kề là khi một vài con rắn chuông từ đằng sau trườn về phía nàng. Mà phía sau, tiếng bước chân đạp đất của sát thủ vang lên rõ mồn một.
Rất có khả năng bọn chúng đã tiêu diệt được phần lớn số rắn, buộc một vài con phải lẩn trốn nơi khác để sinh tồn.
Trần Hy Hy đưa mắt nhìn Triệu Minh nhưng chỉ thấy hắn lắc đầu. Tầm mắt vừa nhìn con rắn chuông nhỏ đã cách nàng chỉ một gang bàn tay, miệng há ra chuẩn bị phun nọc độc, Triệu Minh lập tức dùng một tay bắt lấy đầu nó, hơi dùng lực, đầu con rắn liền bị bóp nát.
Rắn chuông con dù chưa hoàn toàn phát triển như rắn chuông trưởng thành, nhưng nọc độc của nó là không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Trần Hy Hy chứa đầy cảm kích nhìn hắn, nhưng giây sau đã dâng trào cảnh giác. Bọn họ vẫn còn một nguy hiểm đang cận kề phía sau.
Nàng đưa đoản kiếm trả lại Triệu Minh, đồng thời cũng lấy chủy thủ bên cánh tay ra. Đến lúc này, đành phải liều thôi. Dựa vào tiếng bước chân có thể phán đoán số lượng chỉ dừng ở khoảng hai – ba người, nếu bọn họ bị phát hiện, có thể đối phó được, rồi nhanh chóng tẩu thoát. Nơi này nhiều cây, khả năng tìm được chỗ trốn vẫn là rất lớn.
“Bỏ đi, chúng ta vẫn còn việc khác quan trọng hơn.”
Tiếng nói lạnh lẽo của sát thủ chỉ cách bọn họ một tảng đá.
“Mới đầu ta còn tưởng sau bụi cây bọn chúng nấp ở đó, không ngờ lại là hang ổ của rắn độc.” một người khác lên tiếng, gật đầu xoay người.
Trần Hy Hy cảm thán, các ngươi đoán gần đúng rồi. Chỉ khác một chỗ là, lúc đó chỉ có duy nhất mình nàng.
Cảm nhận được tiếng bước chân đã ngày càng cách xa, lúc này Trần Hy Hy mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tình huống vừa rồi đúng là chỉ mành treo chuông.
Không thể tin được, bọn họ vừa thoát chết trong gang tấc!
Triệu Minh ghé đầu quan sát một hồi, xác định bọn chúng đã đi xa mới mỉm cười nói: “Tạm thời an toàn!”
Hắn nói “tạm thời”, vì đám sát thủ vẫn đang lục tìm bọn họ.
Trần Hy Hy đứng dậy, ánh mắt nhìn đến bụi cây lúc nãy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Dù đã sớm hình dung ra “hiện trường” sẽ “thảm khốc” cỡ nào, nhưng cái này... cũng hơi quá sức tưởng tượng của nàng rồi.
Xác rắn bị chém thành từng đoạn, nằm ngổn ngang khắp mặt đất. Chất dịch từ trong thân chúng trào ra, trong không khí mang theo mùi gay khó ngửi. Cây cối xung quanh đổ rạp, cành lá tan tác, cứ như vừa bị lâm tặc hoành hành.
Để ý kỹ, có những con rắn chuông bị chém mất đầu nhưng phần thân vẫn đang ngọ nguậy, trông thế nào cũng có chút kinh dị.
“Sao chúng lại động đậy được như vậy nhỉ?” Triệu Minh vừa kinh ngạc vừa tò mò quan sát. Trần Hy Hy nhìn thấy, ánh mắt hắn toát lên khao khát muốn lý giải hiện tượng lạ thường này.
Thấy hắn có ý tiến lên phía trước để quan sát rõ hơn, Trần Hy Hy vội kéo hắn lại, hơi nghiêm giọng nói:
“Thái tử, nguy hiểm!” Trời ạ, tò mò kiểu này thì chết người như chơi đấy!
“Hử?”
Cân nhắc một hồi, nàng mới mở miệng chậm rãi giải thích:
“Rắn là loài bò sát, hệ thần kinh chỉ huy các phản xạ có điều kiện nằm ở cơ thể của chúng. Vì thế nên dù có bị chặt đầu nhưng không có nghĩa dây thần kinh ngừng hoạt động. Do đó, khi va chạm với các vật thể khác, chúng vẫn có thể tạo thành các phản xạ như động đậy, cuộn tròn giống vừa rồi. Hiện tượng này có thể kéo dài từ vài khắc đến vài canh giờ. Nếu Thái tử đến gần, có thể phần đầu của nó theo phản xạ sẽ phóng ra nhát cắn...”
Triệu Minh rất tập trung lắng nghe, Trần Hy Hy không biết hắn có hiểu không, bởi nàng đã cố hạn chế sử dụng thuật ngữ khoa học hiện đại.
Ánh mắt Triệu Minh bỗng sáng ngời, giống như đứa trẻ vừa phát hiện ra báu vật:
“Như vậy là... chúng sẽ không chết ngay lập tức mà có thể sống được một thời gian sao?”
Trần Hy Hy gật đầu. Trong lòng thầm khen ngợi hắn quả nhiên thông tuệ hơn người.
Thật đáng tiếc, nếu hắn sinh ra ở thời hiện đại, có khả năng sẽ trở thành một nhà khoa học ưu tú. Hắn vừa có tố chất, vừa có nghị lực.
“Nàng mới nãy nhắc đến loài bò sát? Có phải tất cả các loài bò sát dù bị chặt đầu sẽ có phản xạ giống như vậy không?” Triệu Minh bắt đầu khai thác mọi khía cạnh để thỏa mãn trí tò mò. Trần Hy Hy có thể thấy sâu trong mắt hắn là sự thích thú ngập tràn.
Nhướn mày suy nghĩ một chút, nàng thực sự cũng không nhớ chính xác.
“Phần lớn là như vậy.” Nàng không biết có loại nào mà các nhà khoa học chưa thử nghiệm nữa không.
Triệu Minh lại hỏi tiếp: “Còn có loài bò sát nào nữa vậy?”
“Tắc kè, cá sấu, rùa, đồi mồi, đại loại là như vậy...” nàng chỉ có thể nhớ được các loài tiêu biểu này. Hình như còn có cả khủng long nữa thì phải, nhưng có lẽ chúng xa lạ với hắn.
“Trần Hy Hy!”
Ba chữ nhẹ nhàng mà dứt khoát lọt vào tai nàng. Trần Hy Hy nhìn Triệu Minh, chờ hắn tiếp lời:
“Sao nàng lại biết mấy cái này?”
Nội tâm động một cái, quả nhiên hắn lại nghi ngờ!
Lúc nãy cân nhắc lời giải thích, nàng cũng đã tính đến tình huống này. Lần trước hắn cũng đã từng hỏi nàng làm sao biết về bom dẻo C\-4, nàng bịa ra là do sư phụ ẩn danh... Vậy thì lần này...
“Là sư phụ dạy ta.” Trần Hy Hy mỉm cười trả lời, dáng vẻ tự nhiên không một chút chột dạ.
Triệu Minh nhìn vào đáy mắt không chút gợn sóng của nàng, một lúc sau mới cất giọng:
“Càng lúc bản cung càng muốn biết về sư phụ của nàng.”
“Thái tử muốn biết làm gì?” Trần Hy Hy cười hỏi.
“Ngài ấy rất lợi hại. Tất cả những tri thức của ngài ấy đều uyên thâm, vượt xa tầm hiểu biết của bản cung. Từ khi còn bé, bản cung đã đọc rất nhiều sách, từ toán học, địa lý, đến thiên văn, nhưng chưa từng biết đến những tri thức đó.”
Đương nhiên rồi! Cái này thuộc về nghiên cứu khoa học hiện đại mà! Nếu muốn đạt đến trình độ đó nhân loại ở nơi này còn phải trải qua tầm ba nghìn năm nữa.