Tiết trời ấm áp, những tia nắng rực rỡ trải khắp Thiên triều, nhuộm lên mảnh đất trù phú một màu vàng óng ả.
Gió xuân chầm chậm quét qua, cuốn lấy mùi thơm của hoa cỏ bay tản mác, vấn vương trong làn khí thanh dịu.
Ong bướm dập dờn nhảy múa, kết thành từng vòng lượn trên bầu trời, như thể cũng muốn hòa mình với không khí náo nhiệt dưới kia.
Xa xa, thoang thoảng tiếng chim hót ríu rít, âm thanh trong trẻo mà tinh khôi, giống như khúc ca tình xuân, thấm đượm vạn vật.
Mùa xuân, mùa của tình yêu, mùa của kết giao.
Đất trời, như hòa làm một.
Tinh khôi như thế, ấm áp như thế... thật khiến lòng người rung động!
Kinh thành Hòa An hôm nay đặc biệt khoác lên mình tấm áo choàng bằng lụa đỏ, phả lẫn trong đó là hương thơm dịu nhẹ của thiên nhiên đất trời. Đèn lồng cũng giăng kín cả mười dặm, rực rỡ vô ngần.
Trên đường lớn, ngập tràn tiếng nói cười hân hoan của bách tính, ngay cả những đứa trẻ cũng nô nức hùa ra đường, ngước con mắt háo hức lẫn tò mò quan sát, dường như chúng cũng ý thức được hôm nay sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng trọng đại.
Tiếng chiêng trống rộn ràng vang lên, người trên đường nườm nượp nối vai nhau reo hò.
Ánh lửa đỏ sáng rực cả hoàng cung Đại Nam quốc.
Hôn lễ của Thái tử Thiên triều được tổ chức tại Đại điện. Sứ giả tứ phương đều quy tụ về nơi này, miệng không ngừng hô vang lời chúc tụng, tỏ rõ thành ý.
Xà nhà chạm trổ long phụng, một đường dài từ cửa cung đến Đại điện, thảm đỏ rực rỡ ngập trời.
Lúc này, khách khứa đều đã tề tựu đông đủ. Hoàng đế ngồi trên cao, bên môi giơ lên ý cười vui mừng. Ở bên dưới, các phi tần, quan thần cũng tươi cười nịnh hót, càng làm khung cảnh nơi đây trở nên thật nhộn nhịp!
Tân lang hôm nay – Thái tử Thiên triều Triệu Minh hiện đang đứng bên cạnh hoàng đế, một thân hỉ bào đỏ thẫm, gương mặt khuynh thế chi dung vẫn tao nhã nâng lên nụ cười thản nhiên. Trước trán hắn điểm một chấm chu sa đỏ rực, càng khiến vẻ đẹp của con người này trở nên siêu phàm thoát tục, áp đảo quần phương.
Bỗng, tiếng pháo hoa nổi lên vang dội đất trời, theo sau là tiếng kèn giòn giã ngân vọng.
Cùng lúc đó, Lễ Bộ của triều đình cũng cao giọng hô lớn:
“Tân nương đến!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên thân ảnh của hai nữ tử đang được bà mối dìu uyển chuyển bước vào đại điện, trên hỉ bào đỏ thẫm thêu hình bách điểu hướng phượng bằng kim tuyến, dưới ánh nắng phản chiếu từng đợt kim quang bắt mắt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử lại có chuyện Thái tử đương triều cưới đến hai chính phi, thế nên bọn họ đều dán mắt tập trung, trong tâm vô vàn cảm xúc.
Mỹ nhân như hoa, tuyệt sắc khuynh thành.
Một người sắc nước hương trời, áp đảo phàm trần.
Một người thanh khiết như sen, nhất kiến khuynh tâm.
Mọi người trong đại điện cơ hồ đều trợn mắt mà nhìn, trong lòng đã sớm rung động mãnh liệt. Tuy đã biết trước hai tân nương vốn mỹ lệ hơn người, không quản một người còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng thời khắc này, tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc yêu kiều ấy, ai cũng thầm chấn kinh.
Một thoáng rung động qua đi, bọn họ lại bắt đầu phỏng đoán xem tân nương nào sẽ bắt được ánh nhìn của Thái tử. Nếu nói về nhan sắc, chắc chắn Hạ quốc công chúa trên Trần Hy Hy một bậc. Nhưng vẻ đẹp của mỹ nhân còn quyết định bởi khí chất. Mà thời khắc này, khí chất trong trẻo lạnh lùng, ung dung cao ngạo của người con gái kia cơ hồ lấn át vẻ dịu dàng thanh cao của Hạ quốc công chúa.
Choáng váng!
Bọn họ đích thực là choáng váng, trong lòng phân vân không ngừng.
Thật sự... không thể nói là bên nào hơn bên nào nha!
Khoảng cách ngày càng gần, nụ cười bên môi Triệu Minh chậm rãi nâng lên.
Khoảnh khắc ấy, vạn vật như muốn khuynh đảo dưới nụ cười của hắn.
Tầm mắt tân lang thản nhiên mà cao lãnh hướng đến hai tân nương, hoàn toàn khiến mọi người không nhìn ra rốt cuộc hắn xem trọng người nào.
Có điều, không ai nhận ra, một thoáng ngắn ngủi, ánh mắt hắn đã dừng trên thiếu nữ mang trên mình vẻ ung dung thoát tục kia. Ẩn sâu trong đó là vẻ vui mừng cùng nỗi kích động khôn xiết!
Ở phía đối diện, trái tim của thiếu nữ cũng đập rộn ràng đáp lại hắn. Thâm tình như thế, thấu hiểu như thế, dường như thời khắc ấy, giữa đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Giờ lành đã đến!” Lễ quan trên bậc thềm điện hô lớn.
Pháo hoa, đèn lồng đỏ càng rực rỡ nở nộ trong bầu trời dịu dàng của nàng Xuân.
“Nhất bái thiên địa!”
Ba người cầm hỉ cầu trên tay, chậm rãi hướng thiên địa, cúi đầu lạy.
“Nhị bái cao đường!”
Khóe môi câu nhẹ, bước chân đến trước mặt hoàng đế, quỳ xuống, dập đầu lạy.
“Phu thê giao bái!”
Lúc này đám sứ thần đã bắt đầu xì xầm, vấn đề nan giải nhất là đây. Bởi vì hai tân nương đều mang vị trí chính thất, nên tân lang giao bái với người nào trước cũng là thiệt thòi cho người sau.
Không một chút chần chừ, không một chút do dự, Triệu Minh xoay người hướng Phương Như Ý, khom người bái. Nụ cười thản nhiên vẫn nở trên môi hắn, chẳng qua, sâu trong mắt, lãnh đạm đã lan tràn.
Mọi người nhìn một màn này, khẽ gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Công chúa Hạ quốc thân phận cao quý, mỹ mạo lại vô song như vậy, đương nhiên được ưu ái hơn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia, lại có chút thương hại.
Liền ngay sau đó, Triệu Minh xoay người hướng đến người con gái bên cạnh.
Bốn mắt chạm nhau, tình ý dào dạt.
Hắn nhìn nàng, đáy mắt một nửa là xót xa, một nửa là thâm tình.
Nhớ lại lời nói hai hôm trước của người con gái này, nàng đã đề nghị hắn làm như vậy. Bởi vì, nàng hiểu được nỗi khổ trong lòng hắn.
Hiểu được, cho nên nàng thông cảm được.
Nàng nói, chỉ cần trong lòng bọn họ có nhau, cho dù hắn bái với người nào trước, tất thảy... đều không quan trọng.
Triệu Minh mỉm cười vươn tay, nhẹ cầm lấy bàn tay nàng. Hai người nhìn nhau, thâm tình khó nói, chậm rãi mà nhẹ nhàng giao bái.
Không ai biết rằng, lần giao bái với Trần Hy Hy, thời gian đã dài hơn lần đầu. Lễ quan đương nhiên nhận ra, nhưng tất nhiên, y không dám ho he nửa lời.
“Buổi lễ kết thúc. Đưa vào động phòng!” tiếng xướng lễ lại vang cao, dường như vươn đến bầu trời thăm thẳm, vọng vào khắp giang sơn Thiên triều xinh đẹp.
Lời chúc mừng của toàn bộ quan viên sứ thần như dòng nước mùa hạ kéo đến, náo nhiệt khôn tả.
Đêm.
Ánh trăng dịu dàng tỏa ra sắc vàng rực rỡ. Gió xuân lớt phớt mang theo hơi ẩm của mưa phùn băng băng hắt vào cửa sổ.
Đại điện, quan lại sứ thần vẫn đang nâng ly chúc mừng, huyên náo vô bờ.
Đông cung, rực rỡ đèn hoa, sáng chói cả một khoảng không.
Ngay tại Vân Phi Các lúc này, bên trong, toàn bộ thị nữ, thái giám đã lui ra, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Nến đỏ chậm rãi thổi quanh, trong ánh nến chập chờn mơ hồ mang theo tình ý.
Hương thơm của huân hương lan tỏa, hòa quyện với hương rượu nồng ấm.
Nhìn nữ tử đội khăn voan che mặt ngồi trên giường, Triệu Minh thong thả đến trước mặt nàng, không chút do dự, nhẹ nhàng vén lên.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành theo đó hiện ra, bên môi đỏ mọng của mỹ nhân mang theo ý cười e thẹn, sáng bừng trước mắt hắn.
“Thái tử...”
Trong mắt Phương Như Ý có chút đỏ, đây là người nam tử nàng thầm thương trộm nhớ suốt tám năm qua, cuối cùng, nàng cũng được như ý nguyện, gả cho hắn.
Mặc dù lúc ấy Thái tử không biết thân phận của nàng, nhưng đêm nay, nàng sẽ nói rõ mọi chuyện với hắn.
Ngước mắt nhìn gương mặt khuynh thế chi dung trước mặt, trong lòng Phương Như Ý mãnh liệt rung động. Thiên hạ đều nói nàng và Triệu Minh là một đôi trời sinh. Đêm nay đại hôn, mặc dù có đến hai chính phi, hắn vẫn đặt chân vào Vân Phi Các của nàng trước, phải chăng, là đại biểu cho việc hắn xem trọng nàng hơn người kia?
Triệu Minh vẫn đứng cách nàng một bước chân, trên người hỉ phục đỏ thẫm, chu sa trước trán sáng chói vừa khuynh thành vừa mang nét ma mị, đôi con ngươi đen láy dưới hàng mi dài bình thản nhìn nữ tử.
Đúng! Là bình thản!
Không hề có một chút nào rung động!
Nhìn qua ôn hòa như mây bay, thực chất lại lạnh lẽo xa cách, tưởng như không ai có thể chạm đến hắn.
Một khắc ấy, Phương Như Ý ngây người.
***
Bên kia, Bạch Liên Các.
Trong phòng ánh nến yểu điệu in bóng trên tấm rèm. Ngoài trời, từng làn gió xuân thơ thẩn dạo chơi, chốc chốc lại tự ý đi vào, đùa nghịch lay động ánh nến.
Tiểu nha hoàn nhìn sắc trời đã đen hơn, quay đầu nhìn thiếu nữ đội khăn voan đang an tĩnh ngồi trên giường, khẽ thở dài.
“Tiểu thư...”
Nha hoàn kia lên tiếng, mặc dù hiện giờ thân phận của Trần Hy Hy là Thái tử phi, nàng vẫn quen miệng gọi người là tiểu thư.
Thiếu nữ chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừ.”, lại an tĩnh chờ đợi. Đối với cái thở dài kia của nha đầu, tự động làm ngơ. Nàng hiểu, Vân Anh lo lắng cho nàng, đêm tân hôn Triệu Minh lại bước chân vào Vân Phi Các của Phương Như Ý trước, tin này chắc chắn đã truyền ra, ít nhiều khiến nàng trở thành cái đích của việc chê cười.
Bất quá, khóe môi thiếu nữ cong lên, nàng đã nói, sẽ tin tưởng hắn.
Vậy thì... những lời bàn tán kia, còn phải để ý làm gì?
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn một mình thiếu nữ.
Thời gian từng chút trôi qua.
Ngoài kia sắc trời biến đổi, trong này lòng người tĩnh lặng.
Hương thơm nến long phụng ngào ngạt, thiếu nữ chớp mi, cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ. Sáng phải dậy sớm để chuẩn bị, cả buổi lại tất bật thực hiện nghi lễ đại hôn, quả thực, nói không mệt là nói dối.
Nhẩm tính thời gian, đã hai canh giờ rồi, hắn vẫn chưa đến.
Trong lòng, bỗng sinh ra một chút cô đơn, một chút bẽ bàng...
Là ai nói, bốn trăm bốn mươi bệnh, đau nhất là bệnh tương tư?
Trăng vẫn sáng.
Đêm nay, trăng thao thức vì ai?