Trần Hy Hy cảm nhận được sợi lông cừu ấm áp, mềm mại trong tay, môi hồng khẽ cong, trong mắt tràn đầy ý cười:
“Ta đã biết.”
Nói rồi, nàng khoác áo lông bao phủ lên tấm thân nhỏ nhắn. Bởi vì đây là áo của Triệu Minh nên khi mặc vào có phần rộng với nàng, đuôi áo cũng chạm đất.
“Rất ấm!” Trần Hy Hy gật đầu hài lòng với Triệu Minh, đưa tay đội mũ trùm lên đầu, lập tức ngửi được mùi hương thơm tươi mát vẫn còn vấn vương trên áo.
Trần Hy Hy phải thừa nhận rằng, mùi hương này vô cùng đặc biệt. Hương thơm thanh mát, dịu dàng mà đầy mê hoặc. Kiếp trước học hóa dược bên Mỹ, nàng được biết phần lớn mùi hương tự nhiên của cơ thể là do di truyền. Trên người hoàng đế chỉ tồn tại mùi Long Diên Hương, xem ra hương thơm trên người Triệu Minh là di truyền từ hoàng hậu Nam Cung Mẫn Nghi rồi.
Trong lòng khẽ rung động... hình như... nàng đã dần quen với mùi hương của hắn thì phải.
Triệu Minh nhìn cả người thiếu nữ lọt thỏm trong chiếc áo lông rộng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chỉ để lộ đôi mắt sáng trong tựa sao trời, nhất thời cảm thấy nửa buồn cười nửa đáng yêu. Khóe miệng hắn cũng bất giác cong lên.
Bước chân Trần Hy Hy vừa ra đến cửa, chợt nàng quay đầu nhìn hắn, cười nói:
“Ta sẽ sớm trả lại áo cho Thái tử.”
Nói rồi, chưa đợi Triệu Minh phản ứng, nàng đã nâng bước rời đi.
Gió lạnh bên ngoài thổi tới, cuốn theo bông tuyết trắng xóa bay loạn trong không khí. Trần Hy Hy nắm nhẹ mũ lông trùm kín mặt, khóe môi nhẹ mỉm cười.
Nàng đã không còn cảm thấy lạnh nữa rồi.
\*\*\*
Trong thư phòng, Triệu Minh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ, rốt cuộc ở thời điểm bóng dáng nàng đã khuất hẳn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt, cả người thoáng chốc liền đổ xuống.
“Thái tử!”
Gia Bảo thất kinh hô một tiếng, y với tay, vừa kịp đỡ lấy cơ thể lạnh cóng đang không ngừng run rẩy của Triệu Minh.
“Thái tử! Thái tử!” Y nắm chặt tay hắn, âm thầm đem nội lực truyền vào. Lòng y quặn thắt, nếu có thể, y tình nguyện thay Thái tử chịu lấy toàn bộ đau đớn này.
Đôi mày như họa của Triệu Minh chau lại, hắn bỗng nghiêng người ho một tiếng nặng nề, tiếng ho ẩn nhẫn cả sự đau đớn và thống khổ.
Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm bắn trên nền nhà, sắc mặt Gia Bảo thoáng chốc trắng nhợt sợ hãi. Mấy ngày nay, không biết chuyện này đã lặp lại bao nhiêu lần rồi. Mùi máu cơ hồ là nhuốm đầy cả thư phòng.
Thế nên, vừa nãy Trần Hy Hy đến đây, Triệu Minh đã đốt trầm hương rất đậm, mục đích là để lấn át đi mùi máu. Hắn biết tính nàng cẩn trọng, nếu không tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự, nàng sẽ càng lo lắng.
Lấy ra chiếc khăn lụa lau khóe miệng rướm máu, Triệu Minh yếu ớt nở nụ cười:
“Trước đây bản cung quả là coi thường “hắn” rồi. Thập tứ hoàng tử của Nguyên quốc,...” Nói đến đây, trong đôi mắt đen láy bỗng tràn ra một tia lạnh lẽo.
Vì muốn hắn phải chịu sự giày vò thể xác như hiện tại, kẻ kia không tiếc dùng cả thủ đoạn ti tiện đến vậy.
Gia Bảo đỡ Triệu Minh lên chiếc giường gần đó nằm, mày kiếm nhíu lại lo lắng:
“Nên Thái tử mới không muốn để Thái tử phi biết sao?”
Triệu Minh khẽ khép mắt, cảm giác được nơi trái tim đau nhói. Hắn cười, nụ cười thản nhiên mà khiến lòng Gia Bảo xót xa.
“Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Cuối cùng, bản cung cũng...”
“Thái tử...” Gia Bảo sợ hãi cắt ngang lời hắn. Từ trước đến nay, y chưa bao giờ dám cắt lời Thái tử, chỉ bởi vì lời tiếp theo của hắn, y biết, nó tàn nhẫn đến mức nào.
“Mộ Thái y đã nói, độc này cứ ba tháng sẽ phát tác một lần. Thái tử, mặc dù hiện giờ chưa có thuốc giải, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn không tìm được. Mộ Thái y y thuật cao minh, nhất định có thể điều chế ra giải dược. Thái tử, người phải cố lên.”
Triệu Minh lắng nghe lời Gia Bảo nói, miễn cưỡng gật đầu để y yên lòng.
Thực ra, thâm tâm hắn cũng đang hi vọng. Đã mấy lần trải qua thập tử nhất sinh, Triệu Minh đối với chuyện này vẫn luôn mang dáng vẻ thong dong, thản nhiên đến nhiều khi hắn cũng quên mất rằng bản thân đã cận kề ranh giới sinh tử.
Chẳng qua hiện tại, hắn thật sợ hãi, cũng có phần hi vọng liệu bản thân có thể lần nữa thoát khỏi vận mệnh tàn khốc này không?
Trái tim kịch liệt đau đớn, không biết là do lần đầu tiên độc phát hay bởi sự giằng xé, bất lực trong tâm. Triệu Minh thầm nghiến chặt răng, trên trán ướt đẫm mồ hôi, lần nữa khắc ghi cảm giác thống khổ này.
Vận mệnh ư? Sẽ không, hắn sẽ không đời nào cúi đầu trước nó.
Nếu thực sự có chuyện đó, vậy thì... Triệu Minh siết chặt tay, hắn... sẽ thay đổi vận mệnh.
Vận mệnh... chỉ có thể do bản thân làm chủ.
Ngoài cửa sổ sắc trời ảm đạm, gió thổi mênh mang một khúc bi sầu, tựa như nỗi lòng người nam tử trong phòng lúc này.
Triệu Minh đưa mắt nhìn tấu sớ cạnh thư án gần đó, gắng gượng cất tiếng:
“Chỉ e sức lực bản cung hiện tại không thể xử lý hết chồng tấu sớ kia. Gia Bảo, ngươi mang một nửa công văn đến Tứ Vương phủ, bản cung đã viết sẵn ra rồi, bảo đệ ấy chỉ việc đóng dấu thôi.”
“Vâng.” Gia Bảo gật đầu, nếu không phải y không có chuyên môn về mảng này, nhất định sẽ thay Thái tử xử lý nốt chồng tấu sớ còn lại.
Triệu Minh cười nhạt, để công văn cho Tứ đệ làm, cũng là mục đích của hắn. Phụ hoàng đang khiển trách đệ ấy vì sai lầm lợi dụng bách tính. Hắn dùng cách này, vừa hay có thể giúp đệ ấy thể hiện năng lực của bản thân trước mặt phụ hoàng, từ đó khéo léo giải trừ lỗi lầm kia.
Triệu Lâm là người thông minh, tin chắc đệ ấy sẽ biết nắm bắt cơ hội này.
Gia Bảo dặn dò hạ nhân sắc thuốc cho Triệu Minh, sau đó cẩn thận ôm nửa chồng tấu sớ đến Tứ Vương phủ.
“Gia Bảo, ngươi nghĩ người đó đã thực sự chết chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Minh, Gia Bảo kinh ngạc quay đầu. Y khẽ cân nhắc, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Tốt nhất là hắn ta đã chết rồi. Nếu không, cho dù là ở tận chân trời góc bể, ty chức nhất định sẽ tìm ra hắn, để hắn sống không bằng chết.”
\*\*\*
Trong phòng chỉ còn lại một mình Triệu Minh. Hắn thẫn thờ trong chốc lát, thâm tâm bốn bề dậy sóng. Ngực trái lại đau, hắn cau mày khó chịu, yếu ớt nôn ra một ngụm máu. Khăn lụa trắng trong tay đã nhuộm màu đỏ thẫm cô độc, nhìn có phần ghê rợn.
Mỹ mâu khép hờ, chưa bao giờ Triệu Minh lại cảm thấy bất lực như lúc này. Bàn tay trắng sứ khẽ siết lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh thiếu nữ nắm lấy tay hắn, nàng mỉm cười chân thành:
“Ta sẽ sưởi ấm cho Thái tử!”
Không!
Hắn nhất định phải làm chủ vận mệnh của mình. Hắn nhất định phải giải được độc.
Bởi vì... nơi này, có người mà hắn lưu luyến... người con gái hắn yêu.