Lệ Minh Viêm nhìn nữ nhi của mình trong tức khắc bị hoàng đế khống chế, hai mắt không giấu nổi sự kinh hãi. Hắn ta lập tức muốn tiến lên, nhưng đã bị động tác của hoàng đế dọa cho bất động.
Hoàng đế lạnh lùng đặt con dam lam gần sát cổ Lệ Thanh Yên, đầu hơi cúi, nói nhỏ vào bên tai nàng:
“Quý phi, đây thực sự là điều ngươi muốn?”
Cảm nhận được hơi thở ấm áp vờn quanh vành tai, Lệ Thanh Yên thoáng cứng người. Khóe môi nàng cong lên, không hề sợ hãi liếc ngang tầm mắt đối diện với hoàng đế, tiếng nói tràn ngập kiên định:
“Chỉ cần hoàng thượng đồng ý với điều kiện của thần thiếp.”
Trông thấy nét quật cường trong đáy mắt nàng, hoàng đế liền nở một nụ cười có chút suy tư:
“Sao ngươi lại tin tưởng trẫm như vậy? Không sợ trẫm sẽ nuốt lời sao?”
Hắn đã lừa dối nàng, tính kế nàng nhiều như vậy, nàng lại dám liều mình muốn đặt cược? Hắn nên nói nàng quá ngu ngốc hay quá tự tin đây?
Không ngờ Lệ Thanh Yên chỉ thản nhiên trả lời: “Đến lúc này rồi, sẽ còn nỗi sợ nào thiếp e ngại ư? Hoàng thượng, nếu như người nuốt lời, vậy thì...”
Nàng bỗng dùng sức để con dao gần sát cần cổ của mình hơn nữa, lạnh lùng dứt khoát gằn từng chữ:
“Chỉ có thể trách là do thần thiếp tự chuốc lấy.”
“Yên Yên!” Trông thấy động tác của nàng, Lệ Minh Viêm kinh hãi tột độ. Hắn ta nghiến răng nhìn hoàng đế, ánh mắt hàm chứa cảnh cáo:
“Triệu Thánh Tông, ngươi dám làm hại đến một sợi tóc của Yên Yên, bản tướng thề, sẽ băm vằm ngươi thành nghìn mảnh.”
Một tia âm trầm xẹt qua trong mắt hoàng đế. Lệ Minh Viêm quả nhiên là gan to bằng trời, những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám mạnh miệng lên tiếng.
Một con người chẳng thèm lấy nhân nghĩa làm trọng như vậy, làm sao có thể trở thành minh quân trong mắt người đời? Cho dù Lệ Minh Viêm thực sự có tài, cái tài đó rồi cũng sẽ bị tâm ma của hắn làm cho suy thoái, lãng phí vào những thứ vô nghĩa, thậm chí là nguy hại đến an nguy của bá tánh.
Bàn tay cầm dao lam của hoàng đế khẽ siết chặt, giữa hai chân mày toát lên sự lạnh lùng uy nghiêm của bậc đế vương, ngài hướng Lệ Minh Viêm, đáp lại:
“Xem ra Lệ Thừa tướng rất coi trọng ái nữ của mình. Trẫm có thể xem xét việc thả nàng ta, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi rồi.”
“Đê tiện!”
Lệ Minh Viêm lập tức cao giọng quát một tiếng, trong mắt vằn lên những tia máu giận dữ cùng châm biếm: “Yên Yên cả một đời vì ngươi nhiều như vậy, đến lúc này ngươi còn muốn lợi dụng nó? Triệu Thánh Tông, ngươi xứng đáng làm bậc cửu ngũ chí tôn sao?”
“Hừ, trẫm xứng hay không, ngươi không có tư cách phán xét.” Hoàng đế chầm chậm cất tiếng, lại nhìn Lệ Thanh Yên đang cắn chặt môi, tóc tơ hai bên tai khẽ lay động cọ vào mặt ngài có chút ngứa.
Đáy mắt sâu thăm thẳm của hoàng đế hơi động, cố gắng duy trì nét mặt thản nhiên hướng Lệ Minh Viêm, cao giọng nói:
“Trẫm muốn ngươi lập tức hạ lệnh thu quân ngoài cửa cung.”
\*\*\*
Bàn tay người nam nhân khẩn trương đặt bút, rất nhanh trên nền giấy đã xuất hiện những con chữ ẩn chứa huyền cơ.
Gấp lại mảnh giấy, vừa muốn huýt sáo gọi chim bồ câu, chợt cảm thấy sau cổ một trận lạnh lẽo. Cả người y lập tức cứng lại, hai mắt trợn lớn.
“Mạc Doãn Kỳ, quả nhiên là ngươi!”
\*\*\*
Tuyết lạnh trải dài cả một khoảng không gian rộng lớn, thản nhiên vùi dập mọi thứ như thể muốn chứng minh năng lực siêu phàm mà tạo hóa ban tặng. Chúng thích thú nhìn ngắm những con người đang lạnh căm vì rét mướt dưới kia, thỉnh thoảng lại độc địa thổi bừng những ngọn gió, đem nhân loại triệt để trở thành trò tiêu khiển.
“Triệu Thánh Tông, người đừng ép người quá đáng.” Lệ Minh Viêm vừa nghe thấy điều kiện hoang đường của hoàng đế, con ngươi đỏ sậm tràn ngập sự phẫn nộ. Mặc cho tiết trời lạnh giá bao phủ, trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt, kích động đến mức hai tay siết mạnh, hàm răng nghiến chặt lại.
Muốn hắn thu quân ngoài cửa cung, chẳng phải là tự chặt con đường sống cho chính mình? Để cho Thái tử một đường thuận lợi đi vào?
Đây là nước cờ cuối cùng của hắn, nếu thực sự làm như vậy, hắn sẽ thua triệt để.
Hoàng đế mỉm cười, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Lệ Thanh Yên:
“Quý phi... Ván cược này của ngươi và trẫm, có vẻ không như mong muốn rồi.”
Rõ ràng Lệ Minh Viêm vẫn đặt đại sự của hắn lên hàng đầu. Cũng phải thôi, hắn ta đã trù tính bao nhiêu năm như thế, giờ phút này sao có thể vì một cá nhân mà buông bỏ, dẫu cho người này có là nữ nhi mà hắn yêu thương nhất.
Trái tim như bị một cỗ xe ngựa cán qua, hô hấp Lệ Thanh Yên trong khoảnh khắc tựa như đình trệ. Không! Không thể! Ván cược này, tuyệt đối không thể có kết cục như vậy!
Vừa muốn mở miệng, người bên cạnh đã thở nhẹ một tiếng, cất lời cắt ngang nàng:
“Từ bỏ đi thôi, trẫm sẽ thả ngươi. Hiện tại trẫm đơn thương độc mã, không thể đảm bảo an toàn cho ngươi.” Dứt lời, khẽ buông con dao lam xuống. Con dao này, thực ra là của Lệ Thanh Yên đưa cho hoàng đế.
Trước đây, ngài đã từng nhìn thấy, hình như là của mẫu thân nàng ấy để lại.
“Không...” ý thức được hoàng đế muốn làm gì, Lệ Thanh Yên trong khoảnh khắc một phần mười giây đã dùng sức bắt lấy dao lam, ngay khi ngài còn đang ngỡ ngàng đã tự tay cắt một đường dứt khoát trên cổ mình.
“Quý phi...”
“Yên Yên...”
Âm thanh thảm thiết xé tan một góc trời, màu đỏ chói của máu bỗng in hằn lên nền tuyết trắng xóa, thê lương hòa quyện vào nhau.
“Quý phi, ngươi điên rồi!” Hoàng đế giật tay nàng ra, hai mắt tràn ngập giận dữ mắng.
Tính mạng của bản thân sao có thể lấy ra làm trò đùa như vậy?
Lệ Thanh Yên không hề sợ hãi, nàng thản nhiên chạm đến vết thương nơi cần cổ, mỉm cười nói:
“Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nàng là đang thử, thử xem phụ thân có thực sự nhẫn tâm nhìn nàng chết trước mắt như vậy không. Không ngờ, còn có thể thu được một kết quả khác.
Hoàng thượng nổi giận, ngài ấy tức giận vì nàng đã không coi trọng tính mạng của mình ư?
Liệu cái này... có đại biểu rằng người ấy cũng quan tâm đến nàng không?
Thanh Yên trong lòng hoàng thượng... phải chăng cũng có một vị trí nhỏ nhoi?
Khóe mắt hơi cay, nàng nhìn người cha đã rơi lệ, nước mắt cố gắng nuốt ngược vào trong:
“Phụ thân... Người hãy làm theo lời hoàng thượng đi, được không? Hoàng thượng đã hứa với chúng ta, chỉ cần người hạ lệnh rút quân, ngài ấy sẽ không đuổi cùng giết tận, sẽ không để Lệ gia phải chịu tru di tam tộc.”