Trần Hy Hy vươn tay đón lấy từng hạt mưa rơi lạnh lẽo, nội tâm lại tràn ngập những cảm xúc dị thường.
Nàng đưa mắt nhìn cung Lan Khiết vẫn sáng đèn, khe khẽ thở dài.
Suy đến cùng, nàng không muốn chứng kiến nỗi đau tê tâm liệt phế của Lệ Quý phi nên mới lặng lẽ ra ngoài, đứng trước hồ sen này để tĩnh tâm.
Sau hôm nay, vương triều Đại Nam quốc sẽ không còn người nào là Lệ Quý phi - Lệ Thanh Yên nữa!
Nữ nhân hậu cung, chính là đáng thương như vậy! Dành cả đời vì một nam nhân, đến cuối cùng chỉ biết vùi thân xác ở nơi này, kết thúc một kiếp hồng nhan đầy đau thương.
Trần Hy Hy nhắm mắt, bất giác suy nghĩ đến tương lai của chính mình. Có thể nào nàng cũng sẽ giống Lệ Quý phi, vì tranh sủng mà rơi vào con đường cay đắng này không?
Không! Trần Hy Hy nắm chặt tay, ép buộc bản thân phải thật tỉnh táo. Nàng đã tính, sau khi giúp Triệu Minh giành lấy thiên hạ, nàng sẽ rời xa hắn.
Trần Hy Hy ơi, thì ra ngươi cũng có lúc lo sợ thế này sao?
Ngươi sợ bản thân sẽ thật sự động chân tình với Triệu Minh, rồi cũng sẽ trở thành nữ nhân toan tính vì tranh sủng?
Một mùi hương tươi mát quen thuộc đột nhiên lan tỏa trong không khí, Trần Hy Hy vội mở mắt, chợt cảm thấy vòng eo bị siết lại.
Phía sau Triệu Minh ôm lấy thân hình gầy gò của nàng, cúi đầu, chiếc cằm thon đặt ở trên bờ vai nàng.
“Sao lại ra đây một mình rồi? Còn nghịch mưa như vậy, không sợ bị cảm lạnh sao?”
Tim Trần Hy Hy mềm nhũn, Triệu Minh luôn quan tâm nàng như vậy. Hắn chưa từng nói lời ngon ngọt để dụ nàng, trái lại luôn thực tế, thậm chí có đôi khi là tàn nhẫn.
Mỉm cười, nàng liền nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn trên bụng mình, đáp lại:
“Ta cảm thấy bản thân ở lại đó sẽ không thích hợp. Dù sao, cũng là chuyện trong hoàng gia, người ngoại tộc như ta không nên xen vào.” Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hắn, nàng thấy đôi mắt của hắn nhắm nghiền, chỉ có hàng lông mi dài cong cong lay động. Trần Hy Hy lại động môi: “Chỉ là dính một chút mưa thôi. Ta không yếu đuối đến vậy đâu.”
Triệu Minh nghe nàng nói vậy, đôi mắt đẹp của hắn mở ra, hơi có ý trách móc:
“Giờ nàng là Thái tử phi rồi, đừng nghĩ mình là người ngoài nữa. Với lại, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, nàng đừng chủ quan.”
Trần Hy Hy hơi ngẩn người, ý tứ của hắn chính là…
Triệu Minh đã coi nàng như thân thích của mình…
Không hiểu sao, nghe những lời này nàng lại thấy nghẹn ngào. Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sâu sắc tình thân. Tuy ở Thượng Thư Phủ có phụ thân cùng Vân Anh chiếu cố nàng, nhưng cảm giác đó không mạnh mẽ bằng cảm giác Triệu Minh đem lại cho nàng.
Xoay người, lần đầu tiên nàng chủ động vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt dán trước ngực hắn. Trên người Triệu Minh luôn có một hương thơm tươi mát thoang thoảng, rất dễ chịu.
“Thái tử…”
Triệu Minh hơi kinh ngạc trước hành động này của nàng, nhìn nữ tử cúi đầu để lộ vầng trán trơn nhẵn, nhẹ giọng đáp một tiếng:
“Ừ...”
Trần Hy Hy dán mặt trước ngực hắn, hàng mi dài cụp xuống, thanh âm trong trẻo vang lên:
“Người cảm thấy tốt hơn chưa?”
Hung thủ giết hại hoàng hậu đã phải nhận lấy quả báo.
Nếu năm xưa không phải tiểu cung nữ bên cạnh hoàng hậu báo lại với Triệu Minh sự tình, kêu hắn nhẫn nhịn, e rằng cả đời này hắn không thể tìm ra thủ phạm thật sự.
Quý phi quả thực gây nhiều tội nghiệt, sát hại hoàng hậu, hại Hiền phi sảy thai rồi vu oan cho Lan phi khiến nàng bị ban rượu độc chết, là kẻ giật dây cho các cuộc chiến giết hại nhau của các phi tần. Chỉ sợ cho dù có ban chết nàng ta vẫn chưa đền hết tội.
Khóe miệng Triệu Minh hơi cong lên, nhàn nhạt nói:
“Tốt hơn rồi. Mẫu hậu có thể yên nghỉ, bản cung cũng an lòng."
Trần Hy Hy đột nhiên ngước mắt nhìn hắn:
“Vậy hoàng thượng định xử lý Lệ Quý phi thế nào?”
Triệu Minh hơi cúi xuống nhìn vào mắt nàng, mỉm cười:
“Lệ Quý phi sống cả đời vì tranh giành ân sủng. Cho nên, hình phạt thích đáng nhất là giam lỏng trong Lan Khiết Cung, cả đời không được ra khỏi đó.”
Thế thì có khác gì giam vào lãnh cung đến chết đâu!
Không thể nghi ngờ đây chính là sự trừng phạt đáng sợ nhất đối với Lệ Thanh Yên. So với cái chết, cả đời nàng ta không được gặp hoàng thượng, đây quả thực là đả kích lớn nhất đối với Lệ Thanh Yên.
“Vậy hoàng thượng…”
Triệu Minh thở dài, âm điệu mang đầy nỗi buồn:
“Phụ hoàng chung quy vẫn là thất vọng về Quý phi. Trước nay mặc dù người không có tình cảm với Quý phi, nhưng vẫn đối nàng hảo. Thậm chí phụ hoàng đã từng tính rằng, nếu có một ngày Lệ gia bị xử tử, người vẫn để nàng làm Quý phi, miễn là nàng ta không giúp Lệ gia thực hiện đại tội mưu phản."
Trần Hy Hy gật đầu, nếu nàng là hoàng thượng, nàng sao có thể không phiền muộn về chuyện này chứ?
Cảm thấy mưa đã ngớt đi, không khí cũng dần trở nên trong mát hơn, nàng khẽ kéo tay hắn:
“Thái tử! Muộn rồi, nên đi nghỉ thôi. Ngày mai còn phải xuất chinh nữa.”
Nhiệm vụ quan trọng còn trước mắt, an nguy của bách tính đang nằm trong tay họ.
Triệu Minh chỉnh lại mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:
“Nàng về cung nghỉ trước đi.”
“Thái tử…”
Triệu Minh lắc đầu, đưa mắt nhìn hồ sen phía trước.
“Bản cung chưa ngủ được. Đừng bướng, nàng về cung trước. Lát nữa, bản cung sẽ về sau.”
Trần Hy Hy nghe hắn nói vậy, biết có nói cũng không lay chuyển được hắn, đành xoay lưng bước đi.
Khoảnh khắc ra khỏi cung Lan Khiết, nàng vẫn có thể nghe được tiếng khóc đứt quãng vọng ra.
"Vũ lộ do lai nhất điểm ân,
Tranh năng biến bố cập thiên môn.
Tam thiên cung nữ yên chi diện,
Kỷ cá xuân lai vô lệ ngân."
Dịch nghĩa:
Mưa móc (ơn vua ban) có hạn,
Làm sao có thể ban bố cho cả ngàn nơi.
Trong ba ngàn cung nữ son phấn trẻ đẹp,
Khi xuân về có mấy người là không có ngấn lệ?
Trần Hy Hy chỉ nán lại bước chân một chút, sau đó dứt khoát rời đi.
Quý phi Lệ Thanh Yên, nếu được sinh ra một lần nữa, ngươi có nguyện trở thành một trong ba nghìn giai lệ ở nơi này không?
Trần Hy Hy không biết, ở đằng sau,Triệu Minh vẫn dõi mắt nhìn theo bóng dáng nàng đến khi khuất hẳn.
Đôi môi đỏ của hắn chợt cong lên rực rỡ.
Trần Hy Hy…
Ba nghìn nhược thủy chỉ cần một gáo nước…bản cung hiểu rồi…
\*\*\*
Dưỡng Tâm Điện
“Tiểu thư, người chưa nghỉ ngơi à?”
Trần Hy Hy khẽ dừng động tác phác thảo trận địa, quay đầu thấy A Huyên, cười nói:
“À, có một số chỗ ta thấy cần sửa lại cho hợp lý. A Huyên, ngươi cứ nghỉ trước đi.”
A Huyên bưng một bát canh nóng đặt lên bàn, đôi mắt sáng nhìn vào bản đồ:
“Tiểu thư, người chắc chắn đây là những vị trí quân ta sẽ mai phục chứ?”
“Ừ.” Trần Hy Hy gật đầu, nhận lấy bát canh A Huyên đưa cho, ánh mắt chứa đầy thông tuệ cùng mưu lược: “Quân Khuyển Nhung quen sống trên thảo nguyên, lại vô cùng hiếu chiến, nên chúng ta chỉ cần giả vờ thua một trận, sau đó dụ chúng đến bãi đầm lầy đã mai phục, chắc chắn có thể tiêu diệt được quân ở thành Khiên Hạ. Ở các thành khác, ta cũng đã có kế sách.”
A Huyên gật đầu, khen ngợi: “Tiểu thư thật thông minh. Nếu người là nam nhân, chắc chắn sẽ là đối tượng bị kiêng kị rất nhiều.”
Trần Hy Hy lắc đầu: “Trên đời còn rất nhiều người dụng binh giỏi hơn ta.”
Cũng may kiếp trước nàng thường xuyên xem các bộ phim, tài liệu chiến tranh, lại được nghiên cứu tam thập lục kế, đối với việc bày mưu đánh trận tự nhiên không quá khó khăn.
Trần Hy Hy nhìn lại A Huyên, cảm thấy hai chữ “tiểu thư” tên nhóc này gọi vẫn có chút không tự nhiên.
“A Huyên, từ giờ hãy gọi ta là tỷ tỷ.”
Tên này chỉ kém nàng có hai tuổi, gọi như vậy sẽ phù hợp hơn.
A Huyên kinh ngạc, kêu hắn gọi nàng là tỷ tỷ ư?
“Nếu ngươi không thích thì thôi." Trần Hy Hy hơi bĩu môi, trong lòng lại thầm trách bản thân đường đột.
Tên nhóc này khiến nàng nhớ đến Diệp Đà.
Không ngờ A Huyên lại gọi thật: “Tỷ…Tỷ tỷ…”
Ái chà! Cũng dễ nghe đấy chứ. Trần Hy Hy trìu mến vỗ đầu A Huyên: “Ngoan!”
A Huyên lập tức cách xa Trần Hy Hy, trừng mắt nhìn nàng:
“Ta không phải trẻ con! Đừng vỗ đầu ta!”
Khóe miệng nàng co rụt, sau đó liền bật cười:
“Ngươi chính là trẻ con. Trong mắt ta ngươi bây giờ vẫn là một đứa trẻ đáng yêu, được chưa nào?”
A Huyên mím môi, xoay người bước đi: “Ta về phòng đây!”
Trần Hy Hy lại cho rằng hắn đang ngại ngùng, càng tươi cười rực rỡ.
Đóng cửa vào phòng, A Huyên nắm chặt tay, hai mắt nhuốm đầy sự buồn bã cùng không cam lòng!
Hắn từ lâu đã không còn là trẻ con nữa rồi...
Nắm lấy miếng ngọc bội trước ngực mình, A Huyên cắn răng…
Sẽ không lâu nữa…hắn sẽ giành lại thứ vốn nên thuộc về hắn…
Còn có…nàng!