Thích khách đã bị tiêu diệt hết, nhiều binh sĩ cũng bị thương nặng.
Ban đầu Triệu Minh có ý muốn bắt sống một kẻ trong số đó để tra khảo nhưng không ngờ hắn đã uống thuốc độc tự sát.
Một sự trung thành tuyệt đối!
Gia Bảo cùng Vũ Ngạn lệnh quân sĩ dọn dẹp thi thể, trong số này có cả người của phe mình. Ánh đuốc rực sáng cả một góc trời, đêm nay sợ rằng chẳng còn ai ngủ được nữa.
Trần Hy Hy đỡ Triệu Minh vào lều nghỉ ngơi, cả người hắn vô lực dựa vào người nàng. Xem ra người hạ mê dược kia đã bỏ liều rất mạnh, quyết muốn đoạt mạng hắn.
Quả nhiên, làm Thái tử chẳng phải điều gì sung sướng.
Vậy mà có nhiều kẻ lại liều mạng vì nó. Có đáng không?
“Lúc nãy nàng đi đâu?” Giọng nói thanh lãnh của Triệu Minh vang lên bên tai nàng.
Ngón tay đang cầm góc chăn đắp cho hắn thoáng dừng lại, nàng nhìn khuôn mặt khuynh thành của Triệu Minh gần trong gang tấc, trong đôi mắt sâu không đáy kia đang in ngược vẻ mặt bình tĩnh tái nhợt của nàng.
“Ta không ngủ được, nên ra ngoài hóng gió. Không ngờ lại đi lạc vào rừng.”
Hiện giờ nàng vẫn chưa rõ thân phận kẻ kia, chuyện này trước không cần nói cho hắn. Vả lại, dù nói ra chỉ e mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Bàn tay lạnh băng của hắn nắm nhẹ lấy tay nàng, hơi cau mày nói:
“Bản cung rất lo cho nàng.”
Lúc hắn bị thích khách tập kích, phản ứng đầu tiên là xác định nàng có bên cạnh mình không.
Hắn quả thực đã lo lắng nàng bị thích khách bắt đi.
Trong lòng Trần Hy Hy cảm động, nàng biết chứ. Thế nên lúc nãy nàng mới vội vàng chạy về doanh trại, không chỉ vì nàng lo cho an nguy của hắn mà nàng cũng thấu hiểu hắn đang lo cho nàng.
“Không phải ta đã không sao rồi ư?” Trần Hy Hy mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
“Giờ Thái tử thấy trong người thế nào?”
Triệu Minh lắc đầu, mi tâm hắn hơi nhíu, bộ dáng khó chịu:
“Không tốt. Cả người vô lực, muốn giơ tay nhấc chân cũng khó.”
Trần Hy Hy thở dài, nàng cầm cánh tay hắn nắn bóp, muốn giảm cảm giác vô lực do thuốc.
“Không sao đâu! Thái tử nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe thôi.”
Lực đạo của nàng vừa phải, dù không quá hữu dụng nhưng Triệu Minh cũng không có ý từ chối.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm của nàng, Triệu Minh phát hiện bản thân rất thích được nàng chăm sóc. Cái cảm giác này, vừa yên bình, vừa có chút ngọt ngào.
“Bản...”
“Tỷ tỷ...”
Trần Hy Hy quay đầu, thấy người tới là A Huyên, liền nở một nụ cười nhẹ:
“A Huyên... có chuyện gì cần báo cáo sao?”
Triệu Minh bị nàng ngó lơ, mắt đẹp hơi liếc qua A Huyên. Tên tiểu tử này, cũng thật biết chọn thời điểm. Hắn còn chưa nói xong một câu đâu.
Còn Trần Hy Hy... cái nữ tử này có biết đang ở trước mặt phu quân không?
A Huyên chắp tay hành lễ, vừa muốn mở miệng liền bị Trần Hy Hy kéo qua:
“Chậm đã! Ngươi bị thương rồi!”
Trên cánh tay có hai vết kiếm chém, trên lưng có một vết khá sâu. Nếu không băng bó sẽ nhiễm trùng mất.
“Không sao đâu...” A Huyên nhỏ giọng, lắc đầu cười với nàng.
“Cái gì mà không sao? Ngồi đấy ta băng bó cho ngươi...”
“Nhưng...”
Triệu Minh không thể chịu nổi một màn này, liền cất tiếng có chút mỉa mai:
“Nàng lo gì chứ. Bị thương ngoài da, không chết được đâu.”
Trần Hy Hy quay lại trừng mắt nhìn hắn. Hắn không nói thì cũng không ai bảo hắn câm đâu.
Gì đây? Nàng ta còn dám trừng lại hắn. Triệu Minh thầm nghiến răng, cũng trừng mắt cảnh cáo nàng.
Một nam một nữ, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn thế nào cũng có chút quái dị.
“Khụ khụ...” A Huyên ho nhẹ, vẫn còn hắn ở đây có được không?
Trần Hy Hy vỗ trán, nàng đang làm cái gì vậy? Cùng Triệu Minh trừng mắt, chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
Quyết định không quan tâm tên Thái tử kia nữa, Trần Hy Hy liền kéo A Huyên qua một bên, trực tiếp lấy băng gạc băng cho hắn.
“Nàng là nữ tử đã có phu quân, sao lại tùy tiện xem thân thể nam nhân khác?”
Triệu Minh thấy nàng cởi ngoại bào cho A Huyên, không vui nói.
“A Huyên vẫn còn là trẻ con, Thái tử không cần lo lắng. Hơn nữa, băng bó cứu người là chuyện rất bình thường, đâu có phân biệt thân thể nam nữ...” Trần Hy Hy thản nhiên đáp lại, một tay dùng thuốc thoa lên miệng vết thương.
“Nàng...”
Thấy A Huyên rên nhẹ một tiếng, Trần Hy Hy vội nhẹ tay, quan tâm hỏi:
“Đau lắm đúng không? Cố chịu đựng một chút!”
A Huyên gật đầu, không nhìn vào đôi mắt đã muốn đóng băng hắn của Triệu Minh.
Băng bó xong, nàng theo A Huyên ra ngoài nghe báo cáo tình hình quân đội, một lúc lâu sau mới để hắn lui xuống.
Trần Hy Hy vừa đi về hướng doanh trại, vừa cẩn thận ngẫm nghĩ sự việc.
Theo như báo cáo của A Huyên, trên người thích khách có phát hiện chữ “Tứ” được khắc bằng đao, xem xét vết sẹo có lẽ đã được hình thành từ lâu rồi.
Tứ?
Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử Triệu Lâm ư? Trần Hy Hy biết vị Lâm Vương này luôn coi Triệu Minh là cái gai trong mắt, muốn tranh giành vị trí Thái tử với hắn.
Nhưng nếu chỉ dựa vào một chữ “Tứ” này, chưa đủ bằng chứng để xác định thực sự là hắn!
Hơn nữa, việc kẻ kia dụ nàng ra khỏi đám thích khách, rốt cuộc là có ẩn ý gì? Nếu như vì muốn bảo đảm an toàn cho nàng, dường như không giống với tác phong của Triệu Lâm.
Là ai? Ai đang ở trong bóng tối làm chuyện này?
“Thái tử phi!”
Mất một lúc Trần Hy Hy mới từ trong suy nghĩ kia trở về, thấy Gia Bảo đứng chắn trước doanh trại của nàng, không khỏi cau mày:
“Gia Bảo, ngươi đây là...?”
Gia Bảo ho nhẹ một tiếng, cung kính nói:
“Thái tử có lệnh, Thái tử phi phải ở trong doanh trại cùng Thái tử. Mời người trở về.”
Gì chứ? Trần Hy Hy thầm trợn mắt. Mặc dù khi nãy bọn họ có ngủ chung, nhưng đấy là do nàng ngủ quên mà.
“Phiền ngươi báo lại với Thái tử, ta không có ngủ quên nữa, nên Thái tử không cần đợi ta.” Trần Hy Hy tiến lên.
Gia Bảo dang một tay chắn lại, vẫn một bộ dáng cung kính:
“Xin Thái tử phi đừng làm khó ty chức. Thái tử còn nói, nếu Thái tử phi không trở lại, người sẽ không ngủ!”
Hắn đây chính là đang ép nàng?
Triệu Minh!
“Hảo!” Trần Hy Hy vỗ vỗ vai Giao Bảo, môi hồng cong lên rực rỡ: “Chủ tớ nhà các ngươi, được lắm!”
“Đa tạ Thái tử phi khen ngợi!”
“Ta không có khen ngươi!” Trần Hy Hy nghiến răng.
\*\*\*
Lúc Trần Hy Hy đến trước doanh trại của Triệu Minh vẫn thấy ánh nến sáng chói cả một góc.
Hắn... đang chờ nàng sao?
Do dự một chút, Trần Hy Hy chậm rãi nâng bước đi vào, nàng đi vòng qua bàn trà bằng gỗ, trên bàn vẫn còn chung trà đang tỏa hơi nóng. Xem ra... trà mới được thay lại.
Trần Hy Hy đúng lúc đang khát khô cổ, vội rót một ly trà uống. Hương thơm thanh khiết từ lá trà quả là khiến tâm hồn thư thái hơn. Nhưng...
Sao lại chua thế này?
“Thấy sao?”
Trần Hy Hy giật mình, thiếu chút nữa là phun ra nước trà trong miệng.
“Thái tử?” nàng cười cười với hắn, lần sau hắn muốn nói gì có thể không cần bất ngờ như vậy được không?
“Bản cung thấy nàng trò chuyện với tên tiểu tử kia lâu như vậy, nghĩ nàng sẽ khát, nên đặc biệt chuẩn bị thứ này. Nàng thấy thế nào?”
Nàng nghe báo cáo quân tình, như thế nào hắn lại hiểu là đi “trò chuyện?”
“Thái tử quả là có lòng. Thật sự rất ‘đặc biệt’”. Trần Hy Hy âm thầm phun từng chữ qua kẽ răng.
Nàng sai rồi! Sao lại đi đắc tội với tên đại ma đầu này chứ? Hắn không những quyền khuynh thiên hạ mà đầu óc còn cực kỳ tinh quái, trà chua này mới chỉ là nhẹ thôi!
Nhẫn nhịn để không thực sự một chưởng đâp vỡ bàn của hắn, Trần Hy Hy mỉm cười:
“Thái tử nên ngủ thôi. Ta thổi nến đây!”
Trần Hy Hy vừa mới bước đến cạnh giá nến liền bị một lực mạnh phía sau ôm lấy, đến khi nàng hoàn hồn thì cả người đã nằm trên giường từ lúc nào.
“Thái tử?”
Hình như hắn đã khỏe hơn rồi thì phải!
Triệu Minh chống cằm nhìn nàng, môi đỏ khẽ nhếch lên. Trần Hy Hy không dám nhìn thẳng hắn, hơi quay đầu, nam nhân này lúc nào cũng có thể khiến người ta chói mắt như vậy.
Chỉ thấy Triệu Minh nhẹ vung tay, nến trong trại đồng loạt tắt vụt, chỉ có một ngọn nến trên giá vẫn đang sáng, có tác dụng như bóng ngủ ở hiện đại.
“Từ hôm nay trở đi, nàng phải ngủ bên cạnh bản cung!”
“Lý do?” Chuyện này có phải đường đột quá không? Hắn và nàng còn chưa chính thức thành thân nữa mà?
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng giọng nói thanh lãnh của hắn đã gần như sát tai nàng, hai tay ôm lấy eo nàng:
“Vì bản cung thích như vậy!”
Thật quá bá đạo rồi.
Trần Hy Hy vừa muốn mở miệng, cảm giác cánh tay hắn đẩy nàng ra, âm điệu có vẻ hờn dỗi:
“Nàng chẳng bao giờ quan tâm đến bản cung.”
Thật tốt chưa? Nàng không quan tâm hắn? Nàng vì hắn không tiếc đưa bản thiết kế bom dẻo C-4, cùng hắn bày mưu tính kế đánh quân Khuyển Nhung, ở thời điểm bị thích khách tập kích nàng vẫn một lòng nghĩ đến hắn,...
“Thái tử không cảm nhận được tấm lòng của ta sao?”
Triệu Minh cười nhạo, nhắm mắt:
“Có câu ‘tri nhân, tri diện, bất tri tâm’, bản cung làm sao mà biết được. Lúc nãy trước mặt bản cung, nàng còn chẳng ngại xem thương thế cho tiểu tử kia, trong khi...”
Trần Hy Hy bỗng ôm lấy khuôn mặt Triệu Minh xoay lại, ở trên môi hắn liền hôn xuống.
Đến lúc nào rồi hắn còn giở tính trẻ con như vậy?