Thế nhưng, trái với sự hoan hỉ của bách tính trong thành, hoàng cung giờ đây lại đang chìm trong sự heo hút tĩnh lặng.
Một đường dài từ cửa cung đến Thiên điện chỉ có độc nhất đoàn cấm vệ quân tay cầm gươm giáo, sắc mặt ai nấy đều nặng nề.
Ráng chiều hoàng hôn đỏ rực, nhuộm toàn bộ khung cảnh nơi đây thành một màu tang thương u tịch.
Nhắc đến sự biến ảo trong hoàng cung, không ai không biết cách đây nửa tháng Lệ thừa tướng quyền uy trong triều vì hoàng thượng gặp thích sát mà đem ba vạn quân vào cung để đảm bảo an toàn cho Thiên tử. Lại nói, hoàng thượng vì quá hoảng loạn mà sinh bệnh, đã nửa tháng rồi không lên triều.
Quần thần dâng sớ đứng đầy ngoài cửa cung, đều bị lính gác cổng thẳng thừng từ chối cho vào.
Ai cũng ngầm hiểu rằng: toàn bộ cấm vệ quân hoàng thành giờ đã là người của Lệ thừa tướng. Phe cánh của hắn ta vô cùng rộng lớn, hơn một nửa quyền thần trong triều đều nhất mực ủng hộ hắn.
Tất nhiên, có những trung thần không thể nào chấp nhận được việc đại nghịch bất đạo này. Điển hình là Độc Cô Thái sư uy vọng của Thiên triều. Liên tục dâng sớ chém đầu gian thần, cuối cùng Độc Cô Thái sư bị Lệ Minh Viêm hạ lệnh giam lỏng trong phủ Thái sư. Hiện giờ Độc Cô gia vẫn là trụ cột của Thiên triều, tạm thời Lệ Minh Viêm vẫn chưa thể thẳng thừng ra tay. Song đối với những trung thần thấp bé đơn độc, Lệ Minh Viêm lại trực tiếp cho người giết chết, bêu đầu ở cửa cung.
Chiêu “giết gà doạ khỉ” này quả thực tác động mạnh đến những trung thần khác. Chỉ mấy hôm sau, số đại thần dâng sớ chém đầu gian thần đã dần ít đi. Cách làm việc của Lệ Minh Viêm tàn nhẫn, ai cũng lo lắng cho già trẻ trên dưới trong nhà bị liên lụy.
Lúc này bọn họ chỉ có thể hi vọng thế lực của Tứ Vương gia chống đỡ được, đợi đến khi Thái tử trở về.
Nhắc đến Tứ Vương gia Triệu Lâm, khi Lệ Thừa tướng đem ba vạn quân bao vây hoàng thành, hắn cũng đồng thời chỉ huy năm vạn quân bảo vệ các cung. Về tình về lý mà nói, Triệu Lâm có tư cách làm việc này hơn bất kì ai. Ấy thế mà Lệ Minh Viêm không hề nể nang, hai bên xung đột trực tiếp, biến hoàng cung máu chảy thành sông. Mặc dù có lợi thế về binh lực nhưng Triệu Lâm không phải tay gian xảo lão luyện như Lệ Minh Viêm, cuối cùng bị hắn ta giam vào Thiên lao.
Nghe tin này, ai cũng ôm hi vọng rồi thất vọng, thất vọng rồi lại tiếp tục hi vọng.
Chẳng lẽ vận mệnh của Thiên triều đã tàn rồi, sắp rơi vào tay ngoại tộc ư?
Không...
Chỉ cần giữ được núi xanh... Chỉ cần giữ được núi xanh thì ánh sáng vẫn còn đó.
Thế nên hiện giờ bọn họ đều có chung mục đích: phải cứu bằng được Tứ Vương gia ra khỏi ngục, đồng thời cho người âm thầm bảo vệ các hoàng tử khác.
Lệ Minh Viêm đã có ý muốn ngôi vị này, tất nhiên không gì thiết thực hơn bằng việc giết các con vua.
Không có người nối dõi, hắn có thể đường đường chính chính ngồi lên ngai vị, không bị người đời phỉ nhổ, là “danh bất chính, ngôn bất thuận.”
Về phần tại sao không giết Tứ điên hạ luôn, có lẽ hắn ta muốn biến Tứ điện hạ thành người của mình, dù sao Triệu Lâm cũng là một kỳ tài không dễ gặp, nếu có thể làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý, Lệ Minh Viêm sẽ thu được lợi lớn.
Còn một vấn đề cấp thiết nữa, đó là an toàn của hoàng thượng. Đã nửa tháng bọn họ không được diện thánh, trong lòng đã ngầm suy đoán hoàng thượng lành ít dữ nhiều, có điều Lệ Minh Viêm vẫn chưa chính thức tuyên cáo thiên hạ mình trở thành hoàng đế, xem ra vẫn chưa cướp được ngọc tỷ. Nhưng Thiên điện bị tầng tầng lớp lớp người của Lệ Minh Viêm bao vây chặt chẽ đến mức một con ruồi cũng khó lòng lọt qua, muốn trà trộn vào chắc chắn còn khó hơn bắc thang lên trời.
\*\*\*Thiên điện\*\*\*
“Xem ra tâm tình hoàng thượng vẫn tốt quá nhỉ?”
Lệ Minh Viêm đến gần hoàng đế, từ trên cao nhìn xuống bàn cờ trắng đen rõ ràng.
Không nghĩ bị giam lỏng ở đây nửa tháng rồi, người này vẫn ung dung cao nhã như vậy.
Hoàng đế mí mắt một chút cũng không động, chỉ trầm giọng nói:
“Trường Sa, đến lượt ngươi!”
Lệ Minh Viêm không tức giận vì bị bỏ qua, nhìn đến một bàn thức ăn đầy đủ cao lương mĩ vị vẫn nguyên vẹn bên cạnh, bỗng cười nói:
“Hoàng thượng đã gần ba ngày không ăn gì rồi, hôm nay vẫn có thể chịu đựng được cơ à?”
Hoàng đế cười lạnh, Lệ Minh Viêm gan to bằng trời, dám hạ độc vào thức ăn của hoàng đế. May mắn vẫn còn có nước uống vẫn chưa bị động tay, ngài mới có thể duy trì được đến bây giờ.
Hoàng đế hiểu, Lệ Minh Viêm làm vậy cốt chỉ vì một lý do.
“Ngọc tỷ ở đâu?” Bỗng nhiên bàn cờ trước mắt bị Lệ Minh Viêm hất đổ, đồng thời trên cổ ngài truyền đến cảm giác lành lạnh.
Trường Sa kinh hãi, nhưng vẫn nhìn thẳng Lệ Minh Viêm, gằn từng chữ:
“Thừa tướng to gan!”
Đối với hành động của Lệ Minh Viêm, hoàng thượng chỉ chậm rãi nâng lên nụ cười thản nhiên.
“Sao vậy? Thừa tướng không đợi được nữa rồi à? Trẫm đã nói ngươi có bản lĩnh thì tự tìm đi.”
Nực cười, nếu có thể tìm ra thì hắn đã không tốn công để cho tên hoàng đế này sống đến tận bây giờ.
Gần nửa tháng lục soát khắp những nơi có thể cất giấu, nhưng kết quả là không tìm thấy.
Chỉ có người trước mắt này mới biết rõ nhất.
“Hoàng thượng ngồi ngai vị này đã lâu lắm rồi, sao không buông tay để bản tướng tiếp quản? Nói không chừng, bản tướng sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Hoàng đế trừng mắt, cười gằn:
“Giao giang sơn này cho ngươi, trẫm chết cũng không nhắm mắt.”
Lệ Minh Viêm hừ lạnh một tiếng, thu thanh kiếm gác trên cổ hoàng đế lại, lạnh lùng nói:
“Chẳng lẽ hoàng thượng muốn giao giang sơn này cho Thái tử?”
“Không phải quá hợp lý sao?”
Lệ Minh Viêm bật cười, trong mắt loé tia tàn nhẫn:
“Vậy phải xem lần này hắn có thể sống sót trở về không đã.”
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến: “Ngươi có ý gì?”
Thấy nét biến sắc trên khuôn mặt hoàng đế, Lệ Minh Viêm càng cảm thấy vui vẻ, bước chân hắn đã ra khỏi cửa, chỉ còn lại tiếng cười độc ác vang vọng.
Hoàng đế suy sụp ngã xuống nền cung, Trường Sa hốt hoảng vội đỡ lấy ngài, nhưng gương mặt hoàng đế vẫn nhợt nhạt doạ người.
Đã ba ngày không ăn gì, đương nhiên khó ai mà chịu được. Lúc nãy Lệ Minh Viêm lại đánh một đòn tâm lý vào lòng hoàng đế, càng khiến ngài suy sụp.
“Hoàng thượng, ngài gắng lên. Thái tử phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao.”
\*\*\*
“Thái tử, bảo trọng! Thứ cho vi thần ở lại biên cương, không thể hồi kinh đến thăm hoàng thượng.”
Triệu Minh lên ngựa, chắp tay hướng Dạ Tướng quân gật đầu:
“Dạ tướng quân có lòng, phụ hoàng sẽ không để bụng đâu.”
Người đối diện đột nhiên thở dài: “Đúng là không nghĩ Lệ Thừa tướng lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Ánh mắt Triệu Minh trầm xuống, vì ngôi vị ấy, không biết bao con người đã đi lên con đường sai lầm, mãi mãi không thể quay đầu.
Nói lời tạm biệt với Dạ tướng quân cùng bách tính trong thành, Triệu Minh lập tức dẫn ba vạn quân dùng tốc lực nhanh nhất trở về kinh.
Lúc đi cũng phải mất gần một tuần để đến đây, lần này nội vòng ba ngày nhất định phải trở về.
Chỉ có như vậy, tính mạng của phụ hoàng mới được đảm bảo.
\*\*\*
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, Mặt Trời rất nhanh đã tắt nắng, nhiệt độ cũng dần xuống thấp.
Gió quất trên mặt từng người, để lại trên đó từng vết xước ngang dọc rất nhỏ, hoà cùng bụi đường càng tăng cảm giác đau rát.
Thấy ai cũng thấm nhuần nét mệt mỏi phong trần, Triệu Minh vội hạ lệnh dừng lại để nghỉ ngơi. Dù sao, sức khoẻ của quân sĩ mới là quan trọng nhất.
Nơi bọn họ dừng chân là một cánh rừng nhỏ. Đường này đã được khai thông nên đi lại rất tiện.
Một vài binh sĩ ra khúc sông gần đó lấy nước và rửa mặt, Triệu Minh ngồi bên cạnh Trần Hy Hy, nàng thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra thần sắc suy tư, hình như hắn đang suy nghĩ về chiến sự ở kinh thành.
“Thái tử, Thái tử phi, mời ngài uống nước!”
Một binh sĩ bưng hai bát nước sông trong vắt đến trước mặt hai người. Trần Hy Hy mỉm cười nhận lấy, Triệu Minh nhìn người binh sĩ một cái, cũng đưa tay nhận lấy.
Đúng lúc này, ánh mắt binh sĩ khẽ loé một tia sáng quỷ dị, từ trong tay áo hắn xuất hiện một con dao lam sắc bén, lúc Triệu Minh đang ngửa cổ uống nước liền hạ xuống thật mạnh.
“Choang!” bát nước trong tay Triệu Minh ném thẳng vào mặt gã, dưới tác dụng của nội lực liền trực tiếp làm rách mặt gã.
“Thái tử!”
Trần Hy Hy kêu lên một tiếng kinh hãi, cùng lúc đó xung quanh bọn họ xuất hiện một loạt kẻ mặc đồ đen, ai nấy đều gươm giáo đầy mình, sát khí đằng đằng.
Trần Hy Hy lúc này đã hiểu tình thế gì đang diễn ra.
Lại bị ÁM SÁT!
Số lượng nhiều quá, sơ sơ cũng phải hơn một nghìn.
“Bảo vệ điện hạ!” Gia Bảo hét lên một tiếng gấp gáp, lập tức xuất chiêu đánh tới.
Không được, bọn chúng chỉ một mực muốn ám sát Triệu Minh, Trần Hy Hy nghiến răng, kéo tay hắn nói:
“Thái tử, chạy mau!” nếu cứ đánh như vậy, mình hắn cùng Gia Bảo không thể chịu nổi, lại khiến quân sĩ hi sinh vô ích.
Nếu có thể tạm thời trốn được thì lại là chuyện khác. Trời đã sắp tối, rất có lợi để thực hiện kế này.
Gia Bảo gật đầu, trường kiếm vừa hạ một tên, thở gấp nói:
“Thái tử, đi mau!”
Triệu Minh dùng ánh mắt trao đổi với Gia Bảo, lập tức vận khinh công ôm Trần Hy Hy rời đi.
“Muốn chạy, đừng hòng!” Một tên có vẻ là thủ lĩnh âm lãnh nói, cũng vận khinh công đuổi theo.
Thấy hơi thở Triệu Minh có phần đứt quãng, Trần Hy Hy vội nói:
“Thái tử, thả ta xuống!”
Triệu Minh nhìn kỹ xung quanh một lượt, xác định không có ai mới buông nàng ra. Hắn tựa vào tảng đá gần đó điều chỉnh nội lực. Không biết sao nhưng Trần Hy Hy cảm giác được hắn đã gắng gượng rất nhiều, chẳng lẽ vết thương trước ngực lần trước để lại di chứng gì sao?
“Thái tử, không sao...” Câu nói vừa ra đến miệng, lập tức bị tiếng “vút” của mũi tên xé gió cắt ngang.
“Cẩn thận!” Triệu Minh vội đẩy nàng ra, đồng thời xuất đoản kiếm đánh chệch hướng đi của mũi tên.
“A...”
Trần Hy Hy chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả thân mình nhanh chóng mất điểm tựa rơi xuống.
Thôi rồi! Chỗ này là vực thẳm, vì trời tối nên bọn họ không thấy.
“Trần Hy Hy!” Triệu Minh thấy thân ảnh nàng như cành liễu phất phơ trong gió, lập tức vươn tay bắt lấy.
Lớp đất tơi xốp bên dưới không chịu nổi sức nặng của hắn, ngay tức khắc nứt ra...
Trần Hy Hy chỉ cảm thấy chua xót, thời khắc sinh tử này, chỉ có người nam nhân ấy vẫn luôn bên cạnh bảo hộ nàng.
Triệu Minh nắm chặt tay nàng, xoay người đem nàng nằm lên trên người hắn.
Gió rét gào thét bên tai, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người ấy.
Dường như bọn hơi đã rơi xuống rất sâu, cả người nàng bị đập vào thứ gì đó, rất nhanh liền mất đi tri giác...