Sương lạnh bao trùm, màn sương mù dày đặc như muốn nhấn chìm hết thảy mọi thứ.
Trần Hy Hy vốn đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ để khắc chế cảm giác cồn cào vì đói bụng, lúc này chợt bừng tỉnh bởi giọng nói kích động của Phương Hạo Thiên.
Nàng giật mình, bước chân vừa muốn đi lên xem xét, chợt nhớ đến lời nói kia của hắn, bỗng khựng lại.
Trần Hy Hy đứng cách hắn khoảng ba trượng, ánh lửa hiện tại đã cháy yếu hơn khiến nàng không cách nào nhìn rõ nét mặt của hắn.
“Tại sao... Tại sao lại đối xử với mẫu phi như vậy?”
Âm điệu kia lại vang lên, có gì đó đau đớn, có gì đó hận thù.
Trần Hy Hy nhíu mày, hắn nói mê mang gì vậy? Mẫu phi?
Không ổn rồi... Lẽ nào... Hắn phát sốt?
Trần Hy Hy thoáng siết chặt tay, cắn răng, cuối cùng quyết định bước đến gần hắn.
Nàng thấy đôi mắt kia đã khép, nhưng ấn đường lại chau lại, dường như hắn đang phải chịu nỗi đau đớn uất hận nào đó. Lúc nãy nàng loáng thoáng nghe được Phương Hạo Thiên nói “mẫu phi”, không lẽ là chuyện liên quan đến mẹ của hắn ư?
Bàn tay nàng run run chạm lên trán hắn, quả nhiên là nóng bừng.
Phương Hạo Thiên vốn đang mê mang, lúc này bỗng cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay nàng truyền đến, trong chớp mắt, bản tính cảnh giác dâng lên, phượng mâu lập tức mở ra, ẩn trong đó là sát ý nồng đậm.
“A!”
Sức lực mạnh mẽ từ bàn tay to lớn truyền đến thít chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Trần Hy Hy thất kinh, nhưng căn bản còn chưa kịp trở tay, Phương Hạo Thiên đã dồn nàng ép chặt vào vách đá phía sau. Sống lưng bỗng cảm giác được một luồng lạnh lẽo và đau đớn, Trần Hy Hy khó nhọc hít thở, cố gắng bắt lấy bàn tay như gọng kìm trên cổ mình:
“Buông... ra...”
Phương Hạo Thiên chết tiệt! Là nàng muốn xem bệnh cho hắn, hắn lại muốn giết nàng!
Đúng là làm ơn mắc oán!
Ánh mắt Phương Hạo Thiên đã trở nên đỏ sậm, sát ý vẫn chưa tiêu tan!
Trần Hy Hy nhíu chặt mày, xem ra thần trí hiện tại của hắn không bình thường rồi. Nàng không muốn phải kết thúc mạng sống của mình như kiếp trước đâu!
Sức lực mạnh mẽ thít lấy cổ nàng chợt từ từ thả lỏng, Trần Hy Hy vội nhớ ra trên vai hắn có vết thương, xem chừng hắn không thể dùng quá nhiều lực.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Hy Hy lập tức di chuyển tay đến thương tích trên vai hắn, không chút lưu tình dùng sức đập mạnh một cái.
Tiếng kêu đau đớn của Phương Hạo Thiên vang lên, cùng lúc đó bàn tay đang siết cổ nàng cũng lập tức buông lỏng.
Trần Hy Hy thở hổn hển dựa vào vách đá, nhìn Phương Hạo Thiên ôm vai đứng đó, khuôn mặt từ mê mang dần dần chuyển thành nghi hoặc, sau cùng, hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ngươi...”
Trần Hy Hy không cho hắn kịp thốt lên, nàng vuốt vuốt cái cổ bị đau, nghiến răng cười mỉa: “Hạ quốc Thái tử thân thể quả nhiên bất phàm, chút nữa mạng nhỏ của ta đã tàn dưới tay ngài rồi.”
Dứt lời, nàng có thể thấy rõ hai rặng mây đỏ ửng trên mặt hắn, không biết là do phát sốt hay bị nàng làm cho tức giận.
Phương Hạo Thiên vốn còn đang cảm thấy đầu đau như búa bổ, lúc này vì một chưởng của nàng mà tỉnh táo không ít. Đối với những lời châm chọc kia của thiếu nữ, đáy lòng hắn vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc lẫn giận dữ.
Từ trước đến nay, chưa có một người con gái nào lại dùng giọng điệu như vậy phản kháng lại hắn.
Mà nàng ta, không phải một lần, mà là rất nhiều lần!
Với tư tưởng bất di bất dịch “trọng nam khinh nữ”, hắn không thể nào chấp nhận được chuyện hoang đường thế này!
Rốt cuộc nàng ta có biết thế nào là công, dung, ngôn, hạnh không vậy?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Thiên không chút do dự cao giọng châm biếm:
“Đều nói ‘độc nhất phụ nhân tâm', quả là không sai!”
Cái tên này, không châm chọc nàng, hắn sẽ không an phận được sao?
Giơ khóe môi đỏ thắm lên, Trần Hy Hy thản nhiên đáp lại:
“Hạ quốc Thái tử nhận xét thật thú vị. Có điều, nếu không nhờ khi ấy ngươi nổi sát tâm với ta, lời khen vừa rồi, ta thật sự không dám nhận.”
Phương Hạo Thiên nghẹn lời, miệng lưỡi nàng ta cũng thật sắc bén đấy!
Hơi thở Phương Hạo Thiên nóng bừng do phát sốt, vừa rồi trong mơ, hắn lại thấy hình ảnh mẫu phi đầy máu nằm đó. Kí ức đau đớn 13 năm trước như một lá bùa vây chặt lấy tim hắn, mỗi khi chạm đến, chỉ khiến lòng hắn càng thêm nung nấu khát vọng trả thù.
Mẫu phi, người bảo con quên thù hận đi, nhưng làm sao có thể quên được?
Có đôi khi, thù hận cũng là lý do để con người ta tiếp tục tồn tại.
“Vừa rồi bản cung đã nói gì?” Phương Hạo Thiên thoáng bình ổn tâm tư, hướng thiếu nữ dò hỏi. Chuyện vừa rồi, hắn không biết nàng ta đã nghe thấy chưa.
Trần Hy Hy nghe vậy, thầm nghĩ với bản tính kiêu ngạo trời sinh, chắc hẳn Phương Hạo Thiên không muốn người ngoài như nàng thấy được dáng vẻ hận thù đau đớn khi ấy của hắn.
Phương Hạo Thiên và Triệu Minh rất giống nhau, đều là những người không bao giờ muốn để lộ bản thân mình.
Bọn họ luôn tạo cho mình một vỏ bọc thản nhiên đến hoàn hảo, tưởng như không một thứ gì có thể làm họ dao động.
Bởi vì... họ không muốn thế nhân biết được điểm yếu của mình.
Cũng là vì... Kẻ mạnh nhất chính là kẻ không có điểm yếu!
“Vừa rồi ngươi nói quá nhỏ, ta không nghe được gì cả.” Trần Hy Hy ép bản thân làm ra vẻ tự nhiên, cười nhạt đáp lời hắn.
Phương Hạo Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn khuôn mặt bình thản của nữ tử. Nếu là bình thường, hắn sẽ không chút do dự mà hạ thủ nàng ta để đảm bảo bí mật tuyệt đối.
Nhưng người con gái này... không hiểu sao lại khiến hắn chần chừ, lưỡng lự không muốn ra tay.
Phương Hạo Thiên nhướng mày, lúc này vết thương trên vai bỗng nhói một cái khiến hắn phải hít một ngụm khí lạnh. Trần Hy Hy thấy thế, trong mắt có chút áy náy, nàng vội lên tiếng:
“Khi nãy ta hạ tay có hơi mạnh, chắc là làm vết thương rách ra. Để ta băng lại cho ngươi.”
Ngoài ý muốn hắn không có thái độ hách dịch như ban đầu.
Phát sốt khiến cả người Phương Hạo Thiên cũng nóng lên thất thường. Trần Hy Hy thầm cắn răng, vết thương không đắp thuốc nên đã sưng tấy, dưới này lại không có thảo dược, chỉ đành chờ đến ngày mai cấm vệ quân xuống dưới đây tìm kiếm thôi.
Trần Hy Hy vừa băng lại xong cho hắn, lại nghe được thanh âm hơi khàn khàn mang theo một tia nghiền ngẫm:
“Ngươi dám đả thương bản cung thế này, đây là cách ngươi từng nói sẽ báo ân sao?”
Trong mắt thiếu nữ tràn ra một tia khó hiểu, nàng từng nói sẽ báo ân hắn hồi nào?
Hắn nói cứ như thể trước đây hắn đã từng cứu giúp nàng không bằng.
Phương Hạo Thiên thấy trong mắt thiếu nữ dâng lên một mảnh mờ mịt, hắn đột nhiên lắc đầu: “Không có gì.”
Nhớ tới khi ấy nàng còn giả trang một thân nam nhân, chắp tay mong muốn báo ơn hắn, khóe môi bất giác câu nhẹ.
Thôi, cứ để nàng ta sống thêm vài ngày đi.
***
Quả nhiên hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, vũ lâm quân hoàng cung đã tìm được hai người. Nhìn thần sắc tái nhợt vẫn còn nhuộm sương trên mặt họ, trong lòng Trần Hy Hy cảm động, hẳn họ đã tìm kiếm hai người cả đêm.
May mắn sáng nay Phương Hạo Thiên đã hết sốt, nhưng vết thương vẫn cần phải xử lý triệt để. Vì thế bọn họ nhanh chóng theo vũ lâm quân trở lên để hồi cung.
“Thái tử còn ở Hoa Lâm Uyển không?” Trần Hy Hy biết Triệu Minh không gặp bất trắc gì mới an tâm, lúc này chợt quay sang hỏi thị vệ bên cạnh.
Y thoáng ngẩn người suy tư, rồi nhanh chóng kính cẩn hồi đáp: “Thái tử cùng Phương Thái tử phi đã trở về Đông cung rồi ạ.”
Trần Hy Hy nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Đã trở về rồi sao?
Hắn không thấy nàng, vẫn có thể an tâm cùng Phương Như Ý trở về thế ư?
Thâm tâm bỗng cảm thấy chua xót, buồn bã đan xen, Trần Hy Hy cắn răng, từ trong nói vọng ra: “Khởi kiệu đến Tây Sương Cung.”
Bọn họ thầm kinh ngạc, Tây Sương Cung là nơi của Hạ quốc Thái tử, sao Thái tử phi lại muốn đến đó? Hẳn nên trở về Đông cung trước mới phải.
Tuy hồ nghi nhưng họ chỉ có thể tuân mệnh làm theo.
Đến Tây Sương Cung đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm. Cung nhân thấy nàng lập tức dâng trà, nhưng Trần Hy Hy chỉ phất tay ý bảo không cần. Nàng thấy Mộ Dung Trạch đang đắp thuốc cho Phương Hạo Thiên, ở bên cạnh, Liễu Yên Phi rưng rưng nước mắt nhìn theo động tác của thái y.
Liễu Yên Phi không ngờ rằng, điện hạ lại gặp thích khách!
“Vết thương của Hạ quốc Thái tử thế nào?” Trần Hy Hy dù sao cũng không phải người có chuyên môn về mảng này, nàng chỉ có thể miễn cưỡng băng bó cầm máu cho hắn.
“Hồi Thái tử phi, Hạ quốc thái tử mất máu nhiều nên khó trách khí huyết suy nhược, vi thần lập tức kê đơn bổ huyết.” Y lấy bút ra viết đơn thuốc, lại quay sang nhìn hắn: “Mấy ngày này điện hạ cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vết thương cũng tuyệt đối tránh đụng nước.”
***
“Không ngờ lại được Thái tử phi đại giá quang lâm đến tận đây ghé thăm.” Sau khi đuổi đám người trong cung lui xuống, Phương Hạo Thiên nhàn nhã nằm trên giường, lười biếng buông một câu hướng tới thiếu nữ.
Trần Hy Hy đã quen với cái tính thích mỉa mai nàng của hắn, chỉ cười nhạt:
“Hạ quốc Thái tử có ơn với ta, đương nhiên ta phải tỏ rõ lòng thành rồi.”
Phương Hạo Thiên nhìn sự dối trá trong mắt thiếu nữ, khóe môi nhàn nhạt nâng lên: "Thật ư?"
Trần Hy Hy biết mình không thể qua mặt hắn, nàng đột ngột trầm giọng hỏi:
"Chuyện lần này, ngươi định thế nào?"
Phương Hạo Thiên thản nhiên nhắm mắt, hắn chẳng ngần ngại đáp lại:
"Ngươi nói xem?"
"Hạ quốc thái tử thật làm khó ta."
Mắt phượng xinh đẹp khẽ mở, hắn nhìn nàng, bỗng cất giọng điệu nhẹ bẫng: "Chúng đã lớn mật như vậy, đương nhiên cũng nên nghĩ đến hậu quả. Trần Hy Hy, vận mệnh đã định rồi, thiên hạ này, chỉ có thể rơi vào tay một trong hai nước thôi."
Trần Hy Hy ngây người... ý của hắn là...
***
Lúc Trần Hy Hy trở về Đông cung
thì sắc trời đã tối thui.
Nàng bước chân vào Bạch Liên Các, người hầu trong viện rối rít lo lắng hỏi han. Vân Anh còn khóc nấc một trận, cuối cùng nàng phải lấy cớ bản thân đói bụng, kêu các nàng xuống chuẩn bị bày đồ ăn.
Ngồi trong tẩm phòng, Trần Hy Hy trầm mặc suy tư lời của Phương Hạo Thiên, vừa định vươn tay rót chén trà, bỗng chợt ánh nến trong phòng vụt tắt.
Một luồng khí lạnh lẽo phả lẫn mùi hương thanh mát chậm rãi bao quanh nàng. Trần Hy Hy chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ, hô hấp cũng có phần ngưng trệ.
"Tại sao bây giờ nàng mới trở về?"