Cảm giác đau đớn từ cánh tay và sau lưng đột nhiên truyền đến khiến Trần Hy Hy dù có cảnh giác từ trước vẫn không nhịn được mà bật kêu thành tiếng.
Mùi hương hoa mai xộc vào mũi nàng, Trần Hy Hy nghiến răng, cố gắng kìm nén nỗi kinh hãi trong lòng, nhìn thẳng vào Phương Hạo Thiên. Khoảng cách hai người chỉ cách nhau chừng một tấc, thiếu nữ có thể thấy rõ ánh mắt sắc lạnh ẩn dưới hàng mi dài kia, tựa như muốn xé xác nàng.
Phương Hạo Thiên ép chặt cả người thiếu nữ vào thành lan can, phía sau nàng, hơi lạnh từ mặt hồ không ngừng quét qua khiến nàng run rẩy, cũng đem mái tóc dài của nữ tử chới với trong làn gió.
Hắn lạnh lùng khóa chặt đôi mắt thiếu nữ, giọng nói âm lãnh đến đáng sợ:
“Có biết bây giờ bản cung muốn làm gì không?”
Trần Hy Hy nghe vậy liền thầm cả kinh, nàng hồ đồ quá! Tại sao khi nãy lại không nén được xúc động mà động thủ với người này như vậy? Hắn là ai? Là ai nàng quên rồi ư?
Có thể ban đầu hắn thực sự chỉ muốn uy hiếp nàng, nhưng nếu nàng chạm đến giới hạn của hắn, vậy thì lời uy hiếp khi ấy, hắn cũng chẳng cần để ý. Hiện tại, một phát trực tiếp lấy mạng nàng là xong, không phải sao?
Hắn đang muốn làm như vậy, đúng không?
Khóe môi đỏ thẫm của Phương Hạo Thiên chậm rãi cong lên, khoảnh khắc vừa rồi, hắn quả thực đã có ý niệm muốn giết nàng. Dù sao hắn cũng không muốn “đêm dài lắm mộng”, giết nàng ta, có thể củng cố địa vị của Như Ý ở Đại Nam quốc.
Chẳng qua, khi chạm đến đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh ấy của người con gái trước mặt, lần đầu tiên, Phương Hạo Thiên có cảm giác chần chừ.
Giết hay không giết?
Trần Hy Hy bất động thanh sắc đối diện với cái nhìn sắc bén của Phương Hạo Thiên. Hiện giờ cả người nàng đã bị hắn khống chế, muốn trở mình có vẻ bất khả thi. Vậy nếu nàng lớn tiếng la lên thì sao?
Không được, quanh đây ngoại trừ hai người cũng chỉ có đám thuộc hạ của Phương Hạo Thiên. Vả lại, chỉ e nàng còn chưa kịp hô lên, người nam tử trước mắt đã thẳng tay hạ sát nàng rồi.
Đôi môi khẽ run, trong lòng bất lực, ranh giới sinh tử một đời người mới thật mong manh làm sao!
Gió lạnh không ngừng thổi tới đem tóc hai người bay tán loạn, màu đen trên tóc dường như hòa tan trong màn đêm buốt giá.
Không biết bọn họ đã giữ nguyên hành động ấy bao lâu, nhưng ngay lúc Trần Hy Hy còn đang thầm suy nghĩ nên làm sao để thoát khỏi sự kìm kẹp của Phương Hạo Thiên, bỗng nàng cảm giác được cánh tay hắn thoáng dùng lực, đẩy mạnh nàng về phía hồ.
Bất ngờ khiến Trần Hy Hy không kịp trở tay, nửa người của nàng như cành liễu phất phơ trong gió.
Trái tim đập mạnh vì kinh hãi, giả như không có lan can, chắc chắn vừa rồi nàng đã trực tiếp bị hắn đẩy ngã xuống hồ sen.
Tà áo phất lên, Trần Hy Hy nghiến răng, liều mạng túm chặt lấy ống tay nam tử kéo xuống. Muốn giết nàng, vậy thì hắn cũng đừng mơ tưởng có thể vô sự trở về.
“Hai người đang làm cái gì?”
Đúng lúc này, phía xa bỗng truyền đến giọng nói thanh lãnh quen thuộc. Nàng nghiêng đầu, ngay khoảnh khắc đó liền chạm phải gương mặt đang trầm xuống của Triệu Minh.
Ánh trăng huyền ảo chiếu lên người hắn khiến nàng không cách nào nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt hoa lệ kia. Trần Hy Hy ngơ ngẩn một hồi, nhìn hắn rảo bước lạnh lùng về phía mình, tầm mắt dán chặt vào bàn tay nàng, lúc này thiếu nữ mới ý thức được, bản thân đang ở trong tình thế khó xử đến thế nào?
Phương Hạo Thiên hiển nhiên cũng không ngờ Triệu Minh sẽ ở đó, mắt phượng thoáng động, hắn lập tức vươn tay kéo Trần Hy Hy trở lại, sau đó nhanh chóng buông tay nàng ra, mỉm cười nhã nhặn:
“Thái tử phi quý quốc lần sau uống rượu nên cẩn thận một chút, vừa rồi may mà bản cung kéo được...”
Trần Hy Hy nghe vậy chỉ thầm cười lạnh, Phương Hạo Thiên có thể bình thản nói dối trắng trợn như vậy sao? Rõ ràng là hắn muốn đẩy nàng xuống hồ, thậm chí khi nãy còn động sát khí, vậy mà hiện tại lại thản nhiên đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu nàng?
Bất quá, lúc này, đây chính là lý do hợp tình hợp lý nhất để giải thích hành động vừa nãy. Nàng biết Triệu Minh sẽ không tin lời ấy của Phương Hạo Thiên, nhưng dù gì thân phận của người này vạn lần không thể động vào, vừa hay dùng lý do ấy, có thể khéo léo hóa giải hành động dễ gây hiểu lầm kia.
Bởi vậy, Trần Hy Hy chỉ đành phối hợp diễn kịch cùng Phương Hạo Thiên, cười nhẹ nói:
“Đa tạ Thái tử Hạ quốc ra tay cứu giúp!”
Nàng không biết Triệu Minh đã đến đây lâu chưa, liệu có tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Thiên muốn giết nàng không. Nhưng nàng muốn hắn hiểu rõ, giữa nàng và Phương Hạo Thiên, tuyệt nhiên không hề có một chút ám muội nào.
Nghĩ đến đây, Trần Hy Hy bỗng muốn bật cười. Thì ra, thì ra nàng lại sợ Triệu Minh hiểu lầm mình đến thế!
Bàn tay đột nhiên được nam tử hắc bào vây lấy, hắn kéo nàng về phía mình, ánh mắt thâm sâu dừng ở trên mặt Phương Hạo Thiên, dùng giọng điệu bình thản đáp lại:
“Cảm phiền Hạ quốc Thái tử rồi. Sắc trời cũng không còn sớm, Thái tử nên về cung nghỉ ngơi đi.”
Phương Hạo Thiên nhìn bàn tay hai người đang nắm một chỗ, mắt phượng khẽ lóe một tia sáng. Hắn nhàn nhạt cong môi, làm như đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Triệu Minh:
“À, vừa rồi Thái tử quý quốc ở Chiêu Dương cung cùng Như Ý, không biết hiện tại muội ấy thế nào rồi?”
Cổ họng Trần Hy Hy nghẹn đắng, nàng âm thầm trừng mắt nhìn Phương Hạo Thiên, quả nhiên hắn muốn không dao giết người!
Triệu Minh mỉm cười nhẹ nhàng: “Công chúa chỉ tạm thời mệt mỏi do khí huyết suy giảm, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe lại thôi.”
Phương Hạo Thiên gật đầu: “Thật sự làm phiền Thái tử rồi, muội muội của bản cung, sau này còn phải nhờ Thái tử chăm sóc nhiều hơn.”
“Hạ quốc Thái tử đừng khách khí. Công chúa lương thiện dịu dàng, bản cung là người có phúc mới đúng.”
Nghe Triệu Minh khen Phương Như Ý “lương thiện dịu dàng”, Trần Hy Hy không khỏi đưa mắt nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng khen ngợi một người con gái như vậy.
Nghĩ đến bản thân... hình như, hắn chưa một lần tán dương nàng. Hắn đối với nàng, không phải bình thản, thì cũng là thẳng thừng chế giễu.
Thầm lắc đầu, Trần Hy Hy ơi, từ bao giờ ngươi lại thích so đo như vậy chứ?
Chờ đến khi bóng dáng bạch y thanh khiết kia hòa lẫn trong màn đêm, Trần Hy Hy bỗng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình thoáng buông ra.
Triệu Minh không nói một lời nào, cứ thế xoay người lạnh lùng bước đi.
“Thái tử...”
Phía sau thiếu nữ có chút hốt hoảng gọi hắn, nàng nhón chân, lập tức đuổi theo.
Tại sao? Hắn đang giận nàng đấy ư? Không phải nàng đã giải thích rõ với hắn rồi sao? Những gì hắn thấy giữa nàng và Phương Hạo Thiên, hoàn toàn không hề có một chút nào ám muội.
"Thái tử..."
Thiếu nữ không bỏ cuộc, vẫn không ngừng gọi hắn.
Một lần hắn không nghe, vậy thì nàng sẽ gọi hai lần, ba lần,... đến tận khi nào hắn chịu quay đầu nhìn nàng!
Thân ảnh cao lớn phía trước đột ngột dừng lại, Trần Hy Hy không phản ứng kịp thời, theo quán tính liền đâm sầm vào lưng hắn.
Nàng khẽ cau mày, giơ tay lên xoa xoa cánh mũi có chút ê ẩm. Ánh trăng chiếu rọi phía sau khiến hình bóng của hắn trở nên mờ ảo, Trần Hy Hy mở to mắt, không hiểu sao thời khắc ấy, nàng lại cảm nhận được sự cô độc, lạnh lẽo trong lòng hắn.
“Trần Hy Hy, nàng còn muốn lừa gạt bản cung đến bao giờ?”
Cái gì?
Nàng lừa gạt hắn?