Một đường dài từ cổng thành đến hoàng cung cổ kính gần như bị nhuộm bởi bầu không khí lạnh lẽo tĩnh lặng. Vì trời giá rét nên nhà nào cũng đóng cửa, chỉ có âm thanh của gió rít gào thét tựa như ai oán, cô độc lởn vởn từng con phố.
Chưa bao giờ, nơi này lại tràn ngập thê lương như vậy!
Trái tim Triệu Minh càng thêm thắt lại. Mặc cho bông tuyết bướng bỉnh bám lên khóe mắt thăm thẳm, lại nhanh chóng tan đi khiến tầm nhìn có chút mơ hồ, hắn vẫn nắm chặt dây cương, cả người cùng ngựa như thấu hiểu nhau, mạnh mẽ đạp gió tuyết bay về phía trước.
\*\*\*
Quả là “hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân”\*, nhìn cung điện ẩn ẩn cách đó không xa, trong lòng Triệu Minh có chút kích động, liền sau đó hạ lệnh cho toàn quân dừng lại.
Con người xảo quyệt như Lệ Minh Viêm, e là đã sớm giăng bẫy để chờ hắn lọt lưới. Nghĩ vậy, Triệu Minh liền cử một vài tinh binh có thân thủ tốt thăm dò trước, cũng là để những binh sĩ còn lại có thời gian nghỉ ngơi lấy sức.
Ánh mắt hắn tùy ý di chuyển, lại thấy Trần Hy Hy đang cùng một vài người phát túi nước cho các binh sĩ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên sự ân cần, nhìn cảnh này, khóe môi Triệu Minh bất giác cong lên, trong đôi mắt đen thẫm dường như có một tia dịu dàng lướt qua.
“Điện hạ.”
Lực chú ý của Triệu Minh đã dành toàn bộ lên người con gái đằng kia, đến nỗi khi có một thanh âm mềm mại vang lên bên cạnh, hắn cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại.
Nữ tử theo tầm mắt của hắn nhìn đến thiếu nữ, trong đôi mắt đẹp bỗng hiện lên một tia đố kỵ. Nàng ta cụp mi che giấu tâm tư, kiên nhẫn gọi:
“Điện hạ!”
Âm điệu vẫn mềm mại, những lại có phần đè nặng hơn trước.
Nàng ta không tin, mình lại không thể khiến Thái tử chú ý dù chỉ một chút.
Đôi lông mày như tranh vẽ của Triệu Minh khẽ chau lại, giống như bất mãn, hắn nghiêng đầu, bấy giờ mới nhìn đến nữ tử xinh đẹp cách hắn nửa trượng, nàng ta cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng:
“Điện hạ đi đường xa khó tránh mệt mỏi, dân nữ có chút bánh và nước sạch, mời điện hạ dùng.” Nói đoạn, hai tay cũng cung kính dâng lên.
Trong lòng nàng ta thầm cười nhạo, Thái tử phi thật ngu xuẩn. Biết bao nhiêu người ở đây, Thái tử là người có địa vị cao quý nhất, vậy mà nàng ta lại hồ đồ phát nước cho đám binh sĩ trước, có coi Thái tử trong mắt không đây?
Nhưng thế cũng tốt, nàng lại có cơ hội tiếp cận Thái tử.
“Ngươi là... Hàn Nhi?” Triệu Minh không đưa tay nhận lấy, chỉ nhàn nhạt buông một câu nghi vấn song ngữ khí đã mười phần khẳng định.
Hàn Nhi kinh hỉ khẽ ngẩng đầu, Thái tử cao quá, tầm mắt nàng chỉ có thể chạm đến hình hoa phù dung in chìm trên vạt áo trước ngực của chàng ấy.
Tâm giống như nhảy dựng một cái, nàng không thể ngờ rằng, Thái tử lại có thể nhớ đến danh xưng của mình. Nét mặt trong phút chốc tràn đầy kích động cùng vui sướng, Hàn Nhi cúi đầu, e thẹn đáp lại:
“Vâng... Là dân nữ.”
Kỳ thực, sở dĩ Triệu Minh có thể nhớ ra, không, chính xác là đoán ra tên nàng ta, chẳng qua là hắn đã dùng phương án loại trừ.
Quân đội trước kia chỉ có một mình Trần Hy Hy là nữ tử, nhưng lần này từ thành Khiên Hạ trở về, tình hình nhân lực có chút thay đổi. Theo báo cáo của Gia Bảo, hắn biết rằng hiện tại có thêm một nữ tử và khoảng một ngàn binh sĩ thành Khiên Hạ đi theo.
Về cái tên Hàn Nhi, do lần trước nói chuyện cùng Trần Hy Hy, nàng ấy có đề cập qua, còn là bộ dáng ghen tuông nên hắn mới có chút ấn tượng như thế.
Liếc nhìn túi nước cùng bánh ngô trên tay nàng ta, Triệu Minh hơi cau mày, thanh lãnh cất giọng:
“Bản cung vẫn tốt, ngươi hãy đem cho các binh sĩ đi.”
Hàn Nhi cắn môi, trong lòng thập phần không muốn. Những thứ này, nàng chỉ muốn dành riêng cho Thái tử.
“Điện hạ, bọn họ đã có Thái tử phi phân phát cho rồi. Dân nữ thấy điện hạ còn chưa ăn...”
“Thái tử!”
Lời còn chưa ra hết, bỗng bị một thanh âm trong trẻo cắt ngang. Hàn Nhi thấy người tới là Trần Hy Hy, đáy mắt bừng bừng lửa giận, miễn cưỡng cúi đầu hành lễ:
“Dân nữ gặp qua Thái tử phi.”
Trần Hy Hy tùy tiện khoát tay, lúc nãy từ xa nhìn thấy một màn này mới rảo bước đến đây. Nàng không phải vô tâm, trong lòng hiểu rất rõ tình ý của Hàn Nhi đối với Triệu Minh.
Chính là... Nàng không thích loại tình huống này. Dẫu biết rằng Triệu Minh sẽ chẳng liếc mắt đến Hàn Nhi, nhưng trông cái cách nàng ta nhìn hắn... hệt như hận không thể nuốt con người ấy vào bụng.
Cũng phải thôi, ai kêu dáng dấp của hắn xuất chúng như vậy, lại thêm khí chất tiên nhân, ai mà không mê đắm cho được?
“Hàn Nhi, đúng lúc lắm, bên kia còn một nhóm binh sĩ chưa có nước uống, ngươi có thể mang cho họ không?”
Lời nói thật tự nhiên đấy!
Hàn Nhi áp chế tâm tình dậy sóng, nở một nụ cười ngoan ngoãn:
“Vâng.”
Đợi đến khi nàng ta rời đi, người bên cạnh mới ho nhẹ một tiếng:
“Nàng thật vô tâm. Bản cung còn chưa ăn uống gì, khó khăn lắm mới có người có lòng tốt cho chút nước uống, sao nàng lại đuổi nàng ta đi rồi?”
Trần Hy Hy nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý bỡn cợt của hắn, nàng biết rất rõ, lời này hoàn toàn là khẩu thị tâm phi.
“Thái tử tiếc à?” Trần Hy Hy nở một nụ cười gian xảo đáp lại, rất có ý trêu chọc hắn.
Triệu Minh thầm lắc đầu, nữ tử này, sao lại hiểu tâm tư hắn như thế chứ!
“Cho ngài!”
Trần Hy Hy lấy ra một túi nước trong người, đặt lên tay hắn, khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, nàng hơi rùng mình vì xúc cảm lạnh lẽo.
Mặc dù thời tiết lạnh giá nhưng nàng vẫn có thói quen đút tay vào áo để sưởi ấm, tránh cho hoạt động liên quan gặp khó khăn. Nhưng người nam nhân này, bẩm sinh đã lạnh như vậy. Nàng không biết liệu hắn có cảm nhận được điều đó không?
Có chút đau lòng, Trần Hy Hy từ từ nắm lấy bàn tay hắn, muốn đem hơi ấm từ tay mình truyền sang cho hắn.
“Không có tác dụng đâu!” Triệu Minh nhìn hành động của nàng, phì cười, nhưng trong mắt ấm áp đã lan tỏa.
Nàng vẫn nắm chặt, không hiểu sao nghe lời nói thản nhiên ấy, nàng lại cảm giác được hắn cực kỳ khó chịu. Dường như mọi nỗi đau mà hắn chịu đựng đều che giấu dưới ánh mắt bình thản, nụ cười tao nhã bên môi.
“Ta đã từng nói, ta sẽ sưởi ấm cho Thái tử, nếu không thể, ta sẽ lạnh cùng Thái tử.”
***Chú thích***:
Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân\*: chữ Hán (皇天不负好心人): Ông trời không phụ người có lòng tốt.