Thời điểm hắn đặt chân đến Vân Phi Các, Phương Như Ý đang nhàn hạ ngồi đọc sách. Thấy người đến, nàng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bình thường sẽ có thái giám vào thông báo trước khoảng một canh giờ để chủ tử các viện chuẩn bị. Nếu không thấy y đến, có nghĩa là đêm nay, Thái tử sẽ đến viện khác hoặc ngủ lại Thiên Hòa điện.
Cứ nghĩ đêm nay chàng sẽ không đến, nhưng hiện tại, nhìn chàng đứng trước mặt mình, nỗi hồ nghi trong lòng Phương Như Ý đã sớm tiêu tan.
Nàng nở một nụ cười diễm lệ tựa mẫu đơn khoe sắc. Mặc dù vẫn biết thế gian này, không nữ tử nào có thể sánh với vẻ đẹp của mình, nhưng Phương Như Ý vẫn cẩn thận chăm chút cho bản thân, nàng muốn lúc nào đứng trước mặt chàng, nàng cũng là người con gái xinh đẹp nhất.
Tâm lý này có thể giải thích như sau: bởi vì khi yêu, ai mà chẳng muốn thể hiện mặt tốt nhất của bản thân với người trong lòng. Nhất là hiện tại, khi Đông Cung chỉ vẻn vẹn có hai chính thê, người nào càng bắt được tâm của Thái tử, mới có thể khẳng định vị trí của mình.
Người hầu sớm đã lui ra, Triệu Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt ngắm nghía bình hoa mẫu đơn trong phòng. Lúc sáng Phương Như Ý có dặn hạ nhân đến Bách hoa uyển lấy một ít cành mẫu đơn mang về, dẫu sao so với huân hương, nàng vẫn thích phòng có hương hoa nhàn nhạt hơn.
Nàng cho là Triệu Minh cũng yêu thích mẫu đơn, lòng thoáng vui mừng, nhưng thấy mắt chàng chỉ đặt lên hoa mà không quan tâm đến nàng, âm điệu cất lên khó kìm nén một tia hờn dỗi:
“Thái tử, hoa tuy đẹp nhưng chung quy... làm sao sánh được với con người.”
Bên cạnh chàng có một nàng Mẫu Đơn còn diễm lệ vô ngần hơn nhiều, sao chàng lại không ngắm?
Hiệu quả không ngoài mong đợi, vừa dứt lời, chàng đã nghiêng mặt, đôi mắt thăm thẳm tựa đầm nước mùa xuân chạm đến mắt nàng, thản nhiên mà trầm lặng. Phương Như Ý như thấy được hình ảnh của bản thân phản chiếu trong đáy mắt chàng, chỉ có điều...
Tại sao lúc nào chàng cũng lạnh nhạt xa cách như thế? Nếu là người bình thường, khi thấy nhan sắc tuyệt trần của nàng, chắc chắn đáy mắt sẽ không giấu được sự hâm mộ cùng kinh tâm.
Vậy mà chàng... trong mắt chàng chưa từng xao động, chưa từng kinh tâm động phách vì vẻ đẹp của nàng!
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt ấy, nhưng mỗi lần đối diện, tự đáy lòng vẫn cảm thấy có chút nghẹt thở. Chàng thanh cao đến mức... dường như không ai trên thế gian này có thể chạm đến!
Cuối cùng, dòng suy nghĩ ấy đã kết thúc trong tiếng cười nhàn nhạt của Triệu Minh. Phương Như Ý đâu biết rằng, tiếng cười thanh thúy ấy đã mở ra một cơn sóng ngầm trào dâng trong lòng nàng.
“Gần đây thời tiết đã nóng lên, cả ngày Thái tử xử lý công văn chắc hẳn rất mệt mỏi. Thiếp có sai người nấu trà hoa cúc, lại dùng băng ướp lạnh, thực sự dùng để giải nhiệt rất tốt. Chàng uống thử nhé!” Nàng nhẹ nhàng cất lời, cũng không chờ hắn đáp lại, tay ngọc đã cầm lấy ấm lưu ly khéo léo rót trà.
Phương Như Ý nghĩ Triệu Minh sẽ như thường lệ, không nóng không lạnh nhấp thử, nhưng chờ một lúc, vẫn chỉ thấy chàng đăm đăm nhìn vào ly trà. Đôi mắt sâu hút ấy dưới ánh sáng dạ minh châu dường như khiến chúng trở nên lung linh lấp lánh vô bờ.
Một dự cảm chẳng lành chợt manh nha trong lòng nàng.
Lúc này Triệu Minh mới phản ứng, nhưng tay cầm chén lưu ly lại nghiêng sang một bên, nhất thời khiến nước trà rơi vỡ trên sàn nhà. Khuôn mặt hắn bình tĩnh mà mang theo một loại hơi thở xa cách lạnh lùng.
“Phương Như Ý, nàng có biết rằng, có những thứ cũng giống như nước trà trong chén lưu ly này, một khi đã rơi xuống, không có cách nào lấy lại không?”
Ánh mắt Triệu Minh bỗng nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí tuy nhẹ bẫng nhưng sâu trong đó đã nhuốm đậm mùi vị băng lãnh.
Phương Như Ý chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ sau lưng không ngừng truyền đến, đây là lần đầu tiên chàng lạnh lùng gọi cả họ lẫn tên của nàng như vậy. Rốt cuộc chàng đang muốn nói đến chuyện gì?
Cảm giác mờ mịt cùng sợ hãi đan xen, nàng hơi run rẩy dò hỏi:
“Thiếp không hiểu ý của Thái tử...”
Đáp lại, Triệu Minh chỉ bật ra một tiếng cười như có như không:
“Nàng không hiểu ư? Vậy nàng nói cho bản cung biết... hôm nay nàng đã mang cho người ở Bạch Liên Các cái gì?”
Phương Như Ý nhất thời biến sắc, bàn tay trong tà áo thoáng siết chặt... Chàng ấy quả nhiên...
“Thì ra Thái tử muốn nói về chuyện này sao? Là thiếp thấy tiết trời gần đây nóng nực, có lòng tốt mang trà bạch cúc cho nàng ấy. Thiếp thật sự không hiểu bản thân đã làm sai cái gì?” Nàng nâng mắt chống lại ánh mắt chàng, âm điệu ẩn chứa một tia uất ức.
Một tiếng “choang!” chói tai bỗng vang lên ngay sau lời nói của nàng. Phương Như Ý bị mảnh vỡ của bình hoa mẫu đơn làm cho kinh hãi, nhìn cái chén lưu ly đã vỡ nát nằm cạnh đó, lòng chỉ cảm thấy thất kinh.
Triệu Minh lạnh lùng đứng dậy, lúc này Phương Như Ý đã không thể giả bộ trấn tĩnh được nữa, thấy chàng bước về phía mình, nàng không tự chủ mà hoảng sợ lùi lại.
Chưa bao giờ nàng thấy chàng tỏ rõ thái độ thù địch với nàng như vậy.
Rốt cuộc khoảng cách hai người chỉ còn cách nửa bước chân, Triệu Minh nhìn đỉnh đầu cài trâm của Phương Như Ý, lạnh lùng cười:
“Nàng cũng biết sợ? Phương Như Ý, nàng cho là bản cung ngu ngốc, không biết việc hôm nay nàng làm có mục đích gì sao?”
“Thiếp thì có thể có mục đích gì chứ? Thái tử lại nghi ngờ tấm lòng của thiếp, chàng có từng nghĩ đến thiếp sẽ có cảm giác thế nào không?” Nàng rũ mi dài, đáy mắt đã ẩn hiện một tầng hơi nước, lại ép bản thân phải mím môi kìm nén, hình ảnh mỹ nhân u buồn đẹp đến mức khiến người ta chỉ hận không thể ôm vào lòng bảo hộ.
Đáng tiếc, nam tử hắc bào trước mặt nàng không hề có chút nào rung động, hắn thản nhiên tiếp lời:
“Phương Như Ý, nàng khiến bản cung quá thất vọng rồi. Từ khi nàng vào Phủ Thái tử đến nay, có lúc nào bản cung để nàng chịu thiệt như nàng ấy không? Mẫu đơn bì trong trà hoa cúc hôm nay, nàng hẳn tự biết nó có tác dụng gì. Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Những việc khác bản cung có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng nàng cũng đừng tùy tiện coi nhẹ giới hạn của bản cung.”
Từng chữ từng chữ cất lên giống như từng nhát búa đập thẳng vào tim nàng. Phương Như Ý sao không nghe ra, là chàng đang cảnh cáo nàng!
Bấy lâu nay chàng luôn đối xử không nóng không lạnh với nàng, hai bên tương kính như tân, vậy mà nàng lại quên mất trước mắt nàng là con người đáng sợ thế nào. Chàng cũng giống như hoàng huynh, ẩn sau vẻ thản nhiên trầm lặng ấy là một con người thâm sâu khôn lường, một khi chạm đến giới hạn của chàng, kết cục chính là vạn kiếp bất phục.
Mặc dù việc hôm nay rất liều lĩnh, nhưng chẳng phải chàng cũng không có chứng cớ gì sao? Với thân phận cùng thế lực của Hạ quốc hiện giờ, cho dù có tìm được chứng cớ, tin chắc chàng cũng không thể xử phạt nàng.
Chẳng qua... việc hôm nay đã chứng thực một điều.
Thái tử vẫn luôn để ý đến Trần Hy Hy!
Trời sinh phụ nữ luôn có linh tính nhạy cảm, nhất là với một người sinh ra từ nơi hoàng cung tranh đấu như nàng. Cuối cùng hôm nay, nàng cũng biết nàng sợ Trần Hy Hy ở điểm gì rồi!
Trong phút chốc, nàng không kìm nén được nỗi uất nghẹn, ngước mắt lên nhìn hình bóng hoa lệ trước mặt:
“Thái tử, thiếp chỉ muốn hỏi chàng một câu, giữa thiếp và Trần Hy Hy, ai mới là người chàng coi trọng hơn?”
Triệu Minh không trả lời, gió đêm từ ngoài tràn qua hàng cửa sổ thổi bay mái tóc đen nhánh, chàng như một thiên thần dưới ánh trăng tàn, chớp mắt qua đi, chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo, mang theo mùi hương thơm thoang thoảng vấn vương trong lớp không khí.
“Khởi kiệu đến Bạch Liên Các!”
Phương Như Ý nhìn thân ảnh ấy từ từ hòa tan trong màn đêm, đôi chân chợt mềm nhũn, cả người không còn sức lực, từ từ theo vách tường trượt xuống.
Có thứ gì đó nóng hổi lăn xuống gò má, Phương Như Ý cắn chặt môi, hai tay đưa lên liều mạng lau đi. Từ khi gả sang Thiên triều, đây là lần đầu tiên nàng không kìm nén được xúc động mà bật khóc. Thì ra... nàng lại sợ bản thân phải đối mặt với sự lạnh lùng xa cách của chàng đến thế!
“Công chúa...”
Chợt có tiếng Văn Trân hốt hoảng gọi nàng, tiếp đó nàng được một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy. Văn Trân vỗ vỗ lưng nàng như những ngày còn bé, miệng không ngừng nói lời an ủi.
“Văn Trân, ngươi có nghe thấy không? Chàng vừa nói khởi kiệu đến Bạch Liên Các. Là ta đã khiến chàng tức giận!” Phương Như Ý khẽ đẩy thị nữ ra, mắt đẹp nhìn chăm chăm vào khoảng không mờ mịt phía trước.
“Xin công chúa nén bi thương!” Cánh cửa được một bàn tay đóng lại. Ngọc Lan cùng Văn Trân dìu Phương Như Ý đến bên giường, nàng ta nhìn Văn Trân, thản nhiên nói:
“Ngươi đi chuẩn bị nước ấm và một ít đá lạnh để Thái tử phi rửa mặt. Bưng lên đây rồi dọn bình hoa bị vỡ kia đi.”
Văn Trân hiểu ý, liền nhanh nhẹn làm theo. Chuyện này tuyệt đối không thể để đám hạ nhân khác biết được.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không hổ là ám vệ bên cạnh hoàng huynh, Ngọc Lan rất bình tĩnh giúp Phương Như Ý phân ưu:
“Thái tử phi, bây giờ không phải là thời điểm để u buồn. Chuyện vừa rồi, nô tỳ tin rằng, chẳng qua là Thái tử nhất thời tức giận nên mới làm vậy. Thông minh như ngài ấy, chắc chắn biết đâu là ‘nhất bên trọng, nhất bên khinh.’ Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội lật đổ Bạch Liên Các. Nhưng mà...”
Phương Như Ý đã dần dần lấy lại được sự bình tĩnh, nàng hít sâu một hơi, nâng mi nhìn Ngọc Lan:
“Nhưng mà...?”
Ngọc Lan gật đầu, nàng khẽ ra hiệu để Phương Như Ý đến gần cửa sổ. Xuyên qua hàng cây lựu đỏ, nàng thấy một thân ảnh quen thuộc đứng đó, ánh mắt không ngừng hướng về phía cỗ kiệu đã đi xa.
Phương Như Ý thoáng híp mắt, là Hàn Nhi?
“Ngọc Lan, ý ngươi là...?”
“Vâng, ngay từ đầu nô tỳ đã nghi ngờ Hàn Nhi tiếp cận Thái tử phi là có mục đích, chỉ là không ngờ lá gan của nàng ta lại lớn như vậy.”
Mắt phượng xinh đẹp của Phương Như Ý thoáng hiện lên một tia sắc bén: “Những hạng ếch nhái thấp bé cũng mơ tưởng muốn một bước lên mây làm phượng hoàng, bản phi cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
***
Đầu hạ về đêm tiết trời vẫn có chút se lạnh. Gió mơn man thổi nhẹ, rèm mỏng yêu kiều bay tán loạn.
Sau tấm bình phong, ẩn hiện một thân hình duyên dáng trong hơi nước mịt mù. Nàng tựa tiên nữ trên trời, suối tóc mây buông thõng trải dài trên hai bờ vai non mịn. Hương thơm của thảo dược cùng tinh dầu lan tỏa, chậm rãi vấn vít trong phòng.
Cảm thấy nước đã lạnh hơn, lúc này thiếu nữ mới chợt cất giọng:
“Vân Anh, lấy khăn tắm cho ta.”
Phía sau dần có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Thiếu nữ vừa mới đứng lên từ trong thùng tắm, cánh tay người đó đã đưa ra, đem khăn trắng bao lấy người nàng.
Vân Anh hôm nay sao lại lớn mật như vậy?
Rốt cuộc nhận ra người phía sau mình là ai, thiếu nữ thầm giật mình, nghĩ đến không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ xấu hổ, phút chốc liền hạ người đắm mình trong làn nước.
“Thiếp bái kiến Thái tử. Xin Thái tử... quay người lại.”
Chú thích:
Ngọc dụng tịch mịch lệ lan can*: trích bài thơ "Trường hận ca" - Bạch Cư Dị.