Bên cạnh Thái tử không thiếu nhân tài, nữ tử này cũng là một người trong nhóm tử sĩ huấn luyện mà ra.
Tình Dao tính tình cẩn trọng, lại dễ dàng thích ứng với ngoại cảnh, nên Thái tử mới phái nàng ấy đến bên cạnh Thái tử phi. Chuyện này đều phải giữ bí mật tuyệt đối, bởi, huấn luyện tử sĩ là điều tối kỵ trong hoàng thất. Những người ấy về cơ bản đều thực hiện hai nhiệm vụ chính: tấn công và ám sát.
Đông Cung bốn bề là địch, không thể không đề phòng.
Tình Dao chắp tay đáp lễ, ánh mắt hơi liếc về phía thư phòng, nhỏ giọng nói:
“Gia tiên sinh, vừa nãy hình như nô tì thấy Thái tử không khỏe, còn liên tục ho nữa, ngài vào xem thử xem...”
Thái tử là chủ nhân của nhóm tử sĩ bọn họ, không thể không nói, hơn năm năm cùng nhau vào sinh ra tử, tình cảm chủ tớ sớm đã gắn bó, đương nhiên nàng không muốn nhìn thấy người ấy chịu bất cứ một thương tổn nào.
Đồng tử Gia Bảo hơi động, y nhẩm tính thời gian, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên khẩn trương. Nói lời cáo từ với Tình Dao, bước chân liền nhanh chóng đi vào thư phòng.
“Thái tử!”
Thấy thân ảnh Triệu Minh lung lay chống trên mặt bàn, Gia Bảo kinh hãi, hai ba bước tiến lên, vội vươn tay đỡ lấy hắn.
Y cảm nhận được cả người Thái tử không ngừng run rẩy, nơi khóe miệng người vẫn còn vương lại một dòng máu đỏ thẫm.
Gia Bảo cắn răng, khẩn trương đem nội lực truyền vào trong người hắn. Y chút thì quên, đêm nay là đến kỳ hạn độc phát, trong khi thuốc giải, Mộ Dung Trạch vẫn chưa điều chế ra, chỉ có thể dùng nội lực áp chế độc tính trong người Thái tử.
Chân mày của Triệu Minh đột nhiên chau lại, hắn bỗng nghiêng người, một ngụm máu đỏ thẫm lạnh tanh rơi xuống nền nhà, trong miệng dâng lên mùi vị tanh ngọt đầy chết chóc.
Sắc mặt Gia Bảo thoáng chốc trắng bệch sợ hãi.
Không thể nào! Nội lực y truyền cho Thái tử đang bị một dòng khí lưu ngăn cản.
Lẽ nào... độc tính đã xâm nhập sâu đến gân cốt, tự động hình thành khí lực kháng lại tác động bên ngoài ư?
“Gia Bảo... Đừng...”
Triệu Minh lắc đầu, trên trán vì đau đớn mà ướt đẫm mồ hôi. Giọng hắn yếu ớt truyền vào tai y, ẩn chứa cả sự đau đớn quằn quại.
“Không!” Y lắc đầu, kiên trì truyền tiếp chân khí vào trong người hắn. Kí ức ba tháng trước chợt hiện lên, đối với Gia Bảo, đó thực sự là một nỗi ám ảnh kinh hoàng.
Y mãi mãi không thể quên được, hình ảnh Thái tử đau đớn đến chết đi sống lại chống chọi với độc tính. Lần đó còn có thể áp chế được, nếu lần này không thể... không cần nói cũng biết độc sẽ hủy hoại thân thể người thế nào.
Gia Bảo lo sợ... Thái tử sẽ không chịu được.
“A!”
Triệu Minh bỗng đẩy y ra, cả cơ thể hắn liền mất điểm tựa mà ngã xuống sàn. Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ sẫm, hơi thở thập phần hỗn loạn.
“Thái tử! Thái tử!”
Gia Bảo nghiến răng giữ chặt lấy hắn, lòng thương Thái tử bao nhiêu y lại càng hận kẻ kia bấy nhiêu. Lòng dạ hắn ta quá nham hiểm, cũng tại y không đề phòng sớm, đến giờ vẫn chưa đoán được độc đã hạ trên người Thái tử bằng cách nào.
“Gia Bảo...” Triệu Minh yếu ớt thì thào, hắn cảm nhận rõ từng thớ thịt trên người như muốn nứt toác ra, những vết thương hãy còn rỉ máu ấy lại thoáng chốc đau xót như bị xát muối.
Triệu Minh gắng gượng dùng sức, run rẩy bắt lấy ống tay y:
“Gia Bảo, bản cung... còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Khoảnh khắc nghe đến đó, vành mắt y tựa như có thứ gì đó nóng hổi rơi xuống. Gia Bảo nghiến chặt răng, y đỡ hắn nằm lên giường, lắc đầu:
“Sẽ không... Thái tử, người nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Mộ Dung Trạch không điều chế được, vẫn còn có những thần y khác. ”
Lồng ngực kịch liệt đau đớn, Triệu Minh mệt mỏi khép mắt, đôi môi nhợt nhạt chợt cong lên đầy giễu cợt cùng thê lương:
“Ngươi cần gì phải lừa gạt bản cung. Suốt ba tháng qua, tử sĩ vẫn không ngừng tìm kiếm người có thể giải độc, nếu có... đã sớm xuất hiện rồi.”
Lòng Gia Bảo xót xa, y lấy khăn lụa lau khóe miệng còn vương máu cho Triệu Minh, giọng hơi run hỏi:
“Thái tử... Chẳng lẽ người đành lòng chấp nhận sao? Lý tưởng thống nhất thiên hạ, khát vọng đưa Thiên triều hùng bá tứ phương, còn có... Thái tử phi, người cam lòng từ bỏ vậy ư?”
Triệu Minh yếu ớt động môi, hơi thở hắn mong manh đứt quãng làm Gia Bảo vô cùng hoảng sợ.
“Không phải là chấp nhận hay cam lòng, mà đó là vận mệnh.”
Y ngây người, vận mệnh ư?
“Trước đây bản cung từng cho rằng mình sẽ thắng được vận mệnh, nhưng không... là do bản cung quá kiêu ngạo.”
Người có thể giải độc này xem chừng chỉ có sư phụ, nhưng người... đã không còn.
Biết bao lần nhìn thấy thần sắc muốn nói lại thôi của Mộ Dung Trạch, hắn đã ngầm biết đáp án, nhưng trái tim vẫn ngoan cố bác bỏ.
Sẽ không đâu! Hắn... sẽ thắng được vận mệnh thôi!
Hiện tại, Triệu Minh chỉ cảm thấy như mình đang đi trên dây, dưới chân là vực sâu vạn dặm, lúc nào cái chết cũng đang rình rập vồ lấy hắn.
“Thái tử, người đừng nói nữa, ty chức xin người hãy cố chịu đựng, chúng ta vẫn còn những ba tháng nữa để giải độc.” Y gắt gao trấn an hắn, lòng hỗn độn cảm xúc giữa đau đớn và tiếc hận. Nếu quả thực có vận mệnh, tại sao nó lại tàn nhẫn với Thái tử như vậy?
Triệu Minh hé mắt nhìn Gia Bảo, đôi môi nhợt nhạt của hắn chợt nở một nụ cười đầy xán lạn:
“À... Thì ra... bản cung vẫn còn ba tháng nữa...”
Độc này mỗi lần phát tác đều làm người ta đau đến chết đi sống lại. Vốn Triệu Minh có thể kêu Gia Bảo đánh ngất mình để không bị độc phát hành hạ, nhưng hắn không muốn như vậy. Bởi vì...
Hắn coi thường...
Kẻ kia muốn dùng thứ độc này để hành hạ hắn, hắn lại càng muốn cường ngạnh chống lại. Ha, cũng chỉ là giày vò thể xác, đau đớn tột cùng cũng tốt, nếm trải rồi, tự khắc sẽ dần quen.
Hắn chính là như vậy, kiêu ngạo ngoan cường, cố chấp với lựa chọn của mình.
Ngoài cửa sổ, từng mảnh ánh trăng khẽ lọt vào trong phòng, ảm đạm rơi vỡ trên sàn nhà lạnh lẽo.
Triệu Minh thất thần đưa mắt nhìn theo, môi mỏng bỗng mím chặt.
Hắn... Thực sự không cam lòng. Đúng như Gia Bảo nói, hắn còn rất trẻ, hắn còn hoài bão cùng lý tưởng chưa thực hiện được, cớ sao số mệnh lại muốn vùi dập hắn?
Nhưng, ngoài không cam lòng, hắn hiện tại còn có thể làm được cái gì? Sinh mạng tựa như ngọn đèn leo lắt trước gió...
Cơn đau thắt chặt lấy tim hắn, Triệu Minh mặc kệ, khóe môi nhợt nhạt chỉ giơ lên nụ cười thản nhiên nhất chịu đựng, bên tai bỗng dưng văng vẳng giọng nói trong trẻo ngập tràn kiên định.
“Ta tin tưởng Thái tử, cả đời này... nguyện cùng người chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, mãi mãi không xa rời...”
“Trần Hy Hy...” Cổ họng Triệu Minh khó kìm nén tiếng một tiếng nấc nghẹn ngào, trong mắt đẹp dường như chảy ra dòng huyết lệ đầy đau đớn.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Chỉ e rằng... bản cung... không thể giữ được lời hứa trọn đời trọn kiếp bên nhau cùng nàng.
Hai ta... tình sâu mà duyên mỏng.
Nhưng... hắn không hiểu... nếu duyên bọn họ đã đoạn, tại sao ông trời lại an bài nàng đến bên cạnh hắn?
Nếu như không gặp được người, ta sẽ không bao giờ tin rằng, trên đời này... có một loại nhất định...
Nhất định phải tiếp tục yêu...
Tình yêu đưa hai ta đến với nhau, cùng hứa hẹn, cùng tin tưởng, cùng nương tựa vào nhau. Nó khiến ta tâm linh tương thông, kinh tâm động phách... Chỉ trách, đến cuối cùng, lại không tránh khỏi vận mệnh đắng cay.
Rõ ràng định mệnh của hắn chính là nàng, Triệu Minh nắm chặt tay, tâm can bị vô vàn cảm xúc giằng xé. Hắn không muốn từ bỏ nàng, hắn không nỡ, cũng không thể, trái tim vỡ vụn lúc này tựa như đang giãy giụa trong vũng bùn tăm tối.
Triệu Minh không tin vào số mệnh... nếu có... số mệnh của hắn thuộc về nàng.
Hắn... cũng thuộc về định mệnh của nàng.