Thanh âm trong trẻo mà kiên định kia văng vẳng trong tâm Triệu Minh, hắn nhìn khuôn mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, trong đôi mắt sáng hơn sao trời ấy đang in ngược hình bóng của hắn.
Nàng... Đây là đang tỏ tình với hắn sao?
Triệu Minh khẽ dời tầm mắt, trước giờ rất hiếm khi thấy nàng ấy nói mấy lời như vậy. Nhất thời, khiến hắn có chút trở tay không kịp, con ngươi đen bóng dưới hàng mi dài khẽ lay động.
“Trần Hy Hy... Nàng cứ như vậy... Bản cung sẽ... không chịu nổi đâu.”
Trần Hy Hy kinh ngạc mở to mắt, thấy hắn nghiêng đầu, trên gương mặt hoa lệ bức người thấp thoáng sự bối rối. Một trận gió nhẹ lướt qua cuốn lấy mái tóc dài đen nhánh của Triệu Minh, mang theo hương thơm tươi mát trên người hắn vương vấn trong lớp không khí, cũng khéo léo để lộ thùy tai hồng hồng.
“Thái tử...” Trần Hy Hy dán mắt nhìn vành tai hắn từ từ đỏ lên, biến hóa thế kia, chắc chắn không phải vì gió lạnh đâu nhỉ?
Lẽ nào...
“Thái tử, người đang ngượng à?”
Nàng vuốt vuốt mu bàn tay hắn, bên môi giơ lên ý cười thích thú. Đúng là chuyện hiếm có nha, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn đấy!
Bình thường hắn luôn mang vẻ mặt thản nhiên nhìn đời, cao quý thoát tục, có lúc sẽ hờn dỗi như đứa trẻ, trông mà chỉ muốn bật cười.
Trái tim Triệu Minh đập “thịch” một tiếng, giống như bị nàng nhìn thấu tâm tư, hắn chớp mi, không tự nhiên trả lời:
“Không có...”
Nói rồi, hắn rút nhẹ tay của mình khỏi tay nàng, ống tay áo đen tuyền rũ xuống, che đi bàn tay đã nắm chặt.
“Không có sao...” Trần Hy Hy cảm thán một tiếng, tiến lên một bước gần sát hắn hơn, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào vành tai hắn, vuốt cằm nhận xét:
“Nhưng rõ ràng ta thấy, tai Thái tử đang đỏ lên mà. Nếu không ngượng, sao lại đỏ như vậy?”
Triệu Minh thoáng giật mình, hắn lập tức đưa tay chỉnh lại mái tóc che đi thùy tai, phủ nhận ngay:
“Nàng nhìn lầm rồi.”
Hành động vụng về này của hắn khiến Trần Hy Hy bỗng chốc trợn tròn mắt.
Nàng ý thức được một điều, hiện tại đứng trước nàng không phải là một vị Thái tử cao cao tại thượng, hắn... lúc này thật giống một nam tử bình thường mới yêu, cũng biết ngượng ngùng khi “bị tán tỉnh.”
Khoan đã, vừa nãy nàng mới chỉ thử một câu thôi, lỡ sau này bị “tập kích” nhiều hơn, hắn sẽ có phản ứng thế nào đây?
“Ta không nhìn lầm, mắt ta sáng lắm. Không tin, Thái tử để ta xem lại đi.” Trần Hy Hy ngước mắt nhìn hắn, gật đầu nói. Giống như nàng sắp làm một việc gì thật chính nghĩa vậy đó!
“Trần Hy Hy...” Triệu Minh bị nàng bức, cắn răng, lập tức dịch thân mình cách nàng hai bước chân, trên gương mặt bối rối lại thấp thoáng nét quẫn bách. Hắn nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh dòng khí huyết đang lưu động trong cơ thể.
“Thái tử...” Trần Hy Hy chăm chú nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn, cất tiếng gọi.
“...”
Không trả lời!
Chẳng biết sao, trông dáng vẻ quẫn bách này của hắn nàng lại thấy đáng yêu kinh khủng.
Có thể ban đầu nàng chỉ muốn nhìn thấy một Triệu Minh ngượng ngùng, nhưng lúc này, nàng hoàn toàn quên mất mục đích của mình, có chút say mê ngắm nhìn hắn.
Tầm mắt nàng di chuyển từ vầng trán cao của Triệu Minh, xuống lông mày như họa đang nhẹ nhíu lại. Dưới một chút, là đôi mắt mỹ lệ khép hờ. Nàng có thể tưởng tượng ra, khi hắn mở mắt, trong đó sẽ là cả một bầu trời thăm thẳm. Ánh mắt ấy, kinh tâm động phách, mê hoặc thế nhân, tựa như muốn hút hồn người nhìn.
Nàng lại chuyển tầm mắt xuống dưới, lướt qua sống mũi dọc dừa, và cuối cùng, dừng lại trên làn môi đỏ hồng. Có lẽ thật sự ngượng ngùng, bởi vì nàng thấy hắn khẽ cắn môi dưới.
Bỗng dưng kí ức ùa về, Trần Hy Hy vẫn nhớ, đôi môi ấm áp ấy đã từng hôn lên mắt nàng, vầng trán nàng, triền miên giao hòa cùng môi nàng, mang theo yêu thương và trân trọng.
Cũng không biết từ lúc nào, gương mặt này, nàng cảm giác như có nhìn thế nào cũng không đủ. Có lẽ đây, đại khái là tâm lý thường thấy khi yêu chăng?
Thật ra thì, mặc dù đã sống hai kiếp người, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Hy Hy nếm trải tư vị tình ái. Kiếp trước sống như một quân cờ, chỉ mong sao có thể trả hết nợ cho chủ tịch Lý, nàng nào còn tâm trí đặt lên chuyện này nữa.
Nhưng kiếp này... nàng muốn thử...
Lời hứa hẹn trước đây của Triệu Minh lại vang lên bên tai. Hắn nói, người có tư cách đứng bên cạnh hắn, chỉ có một mình nàng. Có phải... nàng nên thử một lần tin tưởng hắn không?
Mỉm cười, nàng nhìn gương mặt khuynh thế chi dung vẫn chưa hết ngượng ngùng, kìm lòng không được thốt lên:
“Thái tử... Người đáng yêu thật đấy!”
“...”
Công sức độ khí từ nãy giờ của người nào đó vì lời này của nàng mà bỗng chốc tan thành mây khói.
Triệu Minh lập tức mở bừng hai mắt, có điều, nàng còn chưa kịp nhìn xem, chỉ thấy hắn đã vội xoay người ho khan một trận, bàn tay ôm lấy trước ngực.
Trần Hy Hy kinh hãi, lo lắng vết thương sau lưng ảnh hưởng đến hắn, tiến lên gấp gáp hỏi:
“Làm sao vậy? Vết thương lại khó chịu sao?”
Triệu Minh lắc đầu, tròng mắt đen láy hơi liếc qua nàng.
Đồ ngốc! Đang vận khí mà phân tâm như vậy, đương nhiên sẽ khiến khí huyết toàn thân đảo lộn, may mà hắn phản ứng kịp thời, nếu không thực sự bị nàng làm cho thổ huyết rồi.
“Trần Hy Hy...” Triệu Minh cắn răng, bỗng túm lấy tay nàng, đem cả người nàng áp vào người hắn, hơi cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt đôi mắt trong suốt của nàng.
“Bản cung không phải thánh nhân đâu!”
Trần Hy Hy thầm nuốt nước bọt, ngỡ ngàng đối diện tầm mắt với hắn. Sự bối rối lúc nãy trong mắt hắn đã bị thay thế bằng vẻ tĩnh lặng vốn có, thậm chí còn tỏa ra một chút nguy hiểm.
Không phải thánh nhân? Hắn nói vậy là có ý gì?
Trong lúc nàng luống cuống tay chân không biết nên ứng xử thế nào, một tiếng ho của binh sĩ bỗng truyền đến. Hai người lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn binh sĩ.
Y cúi gằm mặt, không dám nhìn đến hai người, chỉ tiến lên dâng cho Triệu Minh một phong thư, nói:
“Thái tử điện hạ, là thư mật của Mạc Thượng Thư!”