Thiên tử bị nhốt tại Thiên điện, thế nên nửa tháng nay việc triều chính đều do một tay Lệ Thừa tướng chủ trì. Hoàng cung này đã gần như là của con người ấy, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa mà thôi.
“Báo!”
Giọng nói đầy gấp gáp của thám báo bỗng vang lên như một mũi tên xé tan không khí yên tĩnh trên điện. Hai bên quần thần trao đổi ánh mắt với nhau, nửa lời tuyệt không dám nói, chỉ sợ người ngồi long ỷ trên kia sẽ vô cớ “giận cá chém thớt” lên mình.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rằng, khi giọng nói gấp gáp kia truyền đến, chiến sự đã có biến.
Cây bút trong tay người ngồi trên kia khẽ dừng lại, thất thần một chút, mực đã vẩy lên phân nửa mặt giấy Tuyên Thành trơn bóng.
“Thừa tướng gia...” thái giám hoảng thần, vội đến bên cạnh nhắc nhở.
Lệ Minh Viêm lập tức lấy lại tinh thần, đặt bút lông xuống bàn, hé mắt nhìn đến quần thần dưới kia, không mặn không nhạt nói:
“Truyền!”
Thám báo trong bộ dáng khẩn cấp tiến vào, người còn chưa kịp thở một hơi, hai chân đã quỳ phịch xuống nền điện lạnh lẽo, run run báo:
“Thừa tướng... Không hay rồi! Ba vạn binh sĩ do Thái tử cầm quân đã vào được cổng thành, hiện đang kéo về hoàng cung. Hơn nữa...”
Quần thần lúc nãy còn dùng ánh mắt trao đổi thì hiện tại đã kinh hãi không thôi, chỉ ngay sau đó, đại điện đã tràn ngập tiếng xì xầm bàn tán.
Thái tử đưa quân kéo về hoàng cung, chẳng phải đã chứng minh phòng tuyến của Lệ Thừa tướng đã bị đánh tan tác rồi ư?
Lệ Minh Viêm nhắm mắt, đối với tin tức này cũng không quá ngạc nhiên, chỉ trầm giọng hỏi:
“Còn gì nữa... Báo cáo hết đi.”
Thám báo càng run rẩy, y cúi gằm mặt gần sát nền điện lạnh lẽo, cố gắng trả lời:
“Bẩm Thừa tướng, hiện tại cửa cung có rất nhiều bách tính đang đứng bên ngoài, nói... nói là...” y cắn răng, dường như không muốn thốt lên những chữ vế sau.
Tâm trạng mỗi người lúc này giống như kiến bò trên chảo, đã có một vị đại thần không nhịn được mà mắng ngay:
“Có cái gì mà không dám nói? Ngươi muốn nếm thử mùi vị cắt lưỡi đúng không?”
Sắc mặt thám báo lập tức tái đi, y dập đầu “bang bang”, sợ hãi nói:
“Thừa tướng tha mạng... Bọn họ nói là... nói là... nghịch tặc Lệ gia cả gan làm loạn triều chính, nhất định... nhất định sẽ chết không toàn thây!”
“Cái gì? Đám dân đen này lại dám cuồng ngôn như vậy sao?” thám báo vừa dứt lời, một tên nịnh thần ngay tức khắc trợn mắt bất mãn: “Thừa tướng gia, vi thần thấy chúng ta cần...”
“Câm miệng!”
Tên nịnh thần lúc này mới nhìn đến trên mặt người kia đang u ám tựa mây đen, nhất thời biết ý mà ngậm chặt miệng lại.
Đúng là điển hình của kẻ tham sống sợ chết! Mấy vị quan lại khác dùng ánh mắt châm biếm nhìn hắn, có người trong bụng thầm vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mây đen trong mắt Lệ Minh Viêm dâng lên hơn phân nửa, chỉ biết khi quần thần còn đang âm thầm bàn tán, hắn đã thản nhiên hạ lệnh:
“Giải xuống chém đầu!”
Lời vừa dứt, không khí trên điện bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Phải mất mấy giây có người mới tiêu hóa được sát ý trong lời nói vô tình kia của hắn.
“Thừa tướng tha mạng... Thừa tướng tha mạng!” thám báo không ngừng dập đầu, mặc dù đang là mùa đông, ngay trong cái băng lạnh của mưa tuyết, mồ hôi hột sau lưng y vẫn chảy ròng ròng.
Nhưng... vẻ như y đã đánh giá cao lòng nhân từ của Lệ Minh Viêm rồi.
Một sinh mạng nhỏ bé như y... trong mắt Lệ Minh Viêm cũng chỉ như một hạt cát mà thôi.
Nhìn thám báo bị người áp giải xuống hành hình, trong lòng ai nấy đều sợ hãi, tận lực đóng chặt quai hàm, chỉ sợ người tiếp theo phải chịu kết cục như vậy chính là mình.
“Thừa tướng, huynh không cảm thấy kì lạ sao? Tại sao đám dân đen này lại đột nhiên trở nên cuồng loạn như vậy? Chẳng phải hơn nửa tháng qua tin tức này đã bị chúng ta niêm phong lại sao?” An quốc công đưa ra nghi vấn, trên triều, cũng chỉ người này mới dám thẳng thắn nói chuyện của Lệ Minh Viêm.
Khóe môi Lệ Minh Viêm cong lên, lạnh lùng cười:
“Không phải đã quá minh bạch sao? Người làm chuyện này, còn ai ngoài Tứ vương gia đã trốn ngục của chúng ta.”
Thái tử mới trở về, tin tức đến tai bách tính chắc chắn sẽ không thể đến nhanh như vậy. Còn đám đại thần thuộc phái bảo hoàng đều đã bị người của hắn khống chế.
Thế nên, người có thể phong tỏa tin tức này, chỉ có một mình Triệu Lâm mà thôi.
“Khá khen cho một Tứ Vương gia, chúng ta cho hắn cơ hội, hắn lại không biết thức thời như vậy.” An quốc công thầm nghiến chặt răng, chỉ hận không thể ngay lập tức tìm ra Triệu Lâm mà phanh thây hắn.
Tính toán đã lâu như thế, không ngờ đến giờ phút này lại bị phe cánh của Thái tử công kích.
Khác hẳn với bản mặt kinh hãi của đám quần thần, Lệ Minh Viêm vẫn giữ thái độ thản nhiên tựa người vào long ỷ, tưởng như vạn sự xảy đến kia hoàn toàn không can dự đến hắn.
“An huynh chớ lo lắng. Tứ Vương gia muốn lợi dụng bách tính để gây sức ép với chúng ta thì cứ để hắn tự nhiên làm đi.”
“Thừa tướng có ý gì?”
Lệ Minh Viêm cười nhạt một tiếng, phất tay áo đứng dậy, ngoài miệng tươi cười nhưng trong mắt đã lóe lên tàn nhẫn:
“Giết chúng đi. Một đám dân đen cũng dám nhục mạ bản tướng, bản tướng sẽ cho bọn chúng biết kết cục của hành động ngu xuẩn đó sẽ là thế nào.”
“Thừa tướng, dùng cách này liệu có bị tính là lạm sát không?” An quốc công hơi nhíu mày phân xử, dù sao dẫu có là người có địa vị cao cũng không thể tùy tiện lạm sát người vô tội, nhất là khi dân tâm là thứ cốt yếu nhất của bất kì một vương triều nào.
“Haha...” Lệ Minh Viêm bật ra một tiếng cười giễu cợt, hai mắt sắc lẻm cũng nhìn về phía An quốc công có chút kinh thường:
“An huynh... Huynh nghĩ hiện tại chúng ta còn con đường nào khác sao? Huynh yên tâm đi, chỉ là một đám dân đen hạ đẳng mà thôi. Chúng ta giết chúng để thị uy với phe cánh của Thái tử, bản tướng muốn nhìn xem, bọn chúng sẽ có phản ứng ra sao? Chẳng phải chúng luôn nói tất cả là vì bách tính sao, vậy thì chúng hãy nhìn xem đám dân đen đó vì sự nông nổi của chúng mà chết thảm thế nào.”
An quốc công nghe xong, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi nâng khóe miệng lên, đồng thời cũng chắp tay hô lớn:
“Thừa tướng anh minh!”
Ngay lập tức hàng loạt quan lại cũng đồng thanh một lời:
“Thừa tướng anh minh!”
Không ai chú ý đến, trong đám quần thần, có một ánh mắt đang cố che đi nỗi khiếp sợ cùng khẩn trương, y chỉ có thể cố gắng giấu sâu xuống trong cái cúi đầu thật thấp.
“Mạc Thượng Thư?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai bỗng làm Mạc Doãn Kỳ một thoáng giật mình. Y hít sâu một hơi, hơi ngẩng mặt cung kính đáp:
“Có vi thần!”
Lệ Minh Viêm yên lặng nhìn y, hắn từ từ bước xuống điện. Đến khi khoảng cách của hai người ngày càng gần, một bàn tay của Lệ Minh Viêm đã đặt mạnh lên vai y.
“Gián điệp!”
Âm thanh không quá lớn nhưng cũng đủ để bất cứ ai trong đại điện nghe thấy. Còn Mạc Doãn Kỳ, một khắc kia chỉ cảm thấy đầu óc “ầm” vang một tiếng, kinh hãi đến nỗi cả người cứng lại như tượng đá, một chữ cũng chẳng thể nào thốt lên được.
Lệ Minh Viêm vừa nói “gián điệp”, là đang ám chỉ y sao? Hắn đã biết thân phận của y?
Trái tim đập mạnh vì sợ hãi, nhưng Mạc Doãn Kỳ vẫn thủy chung im lặng, trên mặt không lộ một chút biểu cảm nào.
Lệ Minh Viêm phát ra một nụ cười thâm thúy, thu tay đặt trên vai y lại, bỗng hỏi:
“Gián điệp trà trộn vào thiên lao, Mạc Thượng Thư đã điều tra đến đâu rồi?”
Mạc Doãn Kỳ động mí mắt, thì ra tên cáo già muốn hỏi về chuyện này. May mắn vừa rồi y không có biểu hiện gì bất thường.
Chuyện gián điệp đã cứu Tứ Vương gia ở Thiên lao, Lệ Minh Viêm đã giao cho y.
“Hồi Thừa tướng, vi thần bất lực, hiện vẫn chưa rõ là người nào.”
Mạc Doãn Kỳ cung kính trả lời. Ha, làm sao có thể nói cho Lệ Minh Viêm biết, tên gián điệp ấy chính là y, Mạc Doãn Kỳ chứ?
Y không sợ thân phận bị bại lộ.
Chẳng qua, lúc này chưa được...