Tuyết trắng dần tan, trả lại hồ sen gần đó mặt nước yên ả, cũng cuốn theo những chiếc lá khô thơ thẩn trôi nổi theo dòng nước.
Trong đình có hai thân ảnh đang lặng lẽ đối diện với nhau. Trong mắt đối phương dường như bao phủ bởi một tầng sương mù, rõ ràng khoảng cách chỉ gần trong gang tấc mà như thể xa cách cả nghìn dặm.
Trà đã lạnh, tựa như nỗi lòng của ai kia lúc này.
“Chuyện này là sự thật sao?”
Sự tĩnh lặng cuối cùng bị thanh âm trong trẻo mang theo một tia run rẩy phá vỡ. Thiếu nữ chậm rãi đặt phong thư trên tay xuống trước mặt nam nhân. Hai mắt cũng chăm chú nhìn hắn.
Triệu Minh chỉ nhàn nhạt liếc qua phong thư, đáy mắt điềm nhiên đáp lại thiếu nữ:
“Là sự thật.”
Nghe chính miệng hắn nói ra lời đó mà không mảy may một chút ngập ngừng, thiếu nữ bỗng chốc cảm giác như luồng khí xung quanh bị rút cạn, trước ngực một mảnh đau đớn.
Sao hắn có thể điềm nhiên như thế chứ? Hắn cũng không buồn hỏi nàng phong thư kia nàng lấy từ đâu? Hay bởi hắn đã đoán trước chuyện này sớm muộn nàng cũng sẽ biết, cho nên mới thản nhiên đến vậy?
Hắn không biết rằng, khi hắn điềm nhiên thốt ra ba chữ kia, trong tâm nàng như có cái gì sụp đổ, vỡ vụn dưới ánh mắt ấy.
Lời hứa hẹn ngày đó thoang thoảng bên tai, giờ phút này lại giống như lá bùa nguyền rủa bủa vây lấy nàng.
Thật châm chọc biết bao!
Dù cho chuyện này đã truyền khắp kinh thành, ai ai cũng biết, thậm chí khi bản thân đã cầm trên tay phong thư của hoàng đế - thứ gần như quyết định rõ nhất nghi vấn của nàng, nàng vẫn thủy chung tin rằng...
Triệu Minh... hắn sẽ không chấp thuận đâu.
Hoặc giả như... Đối tượng hòa thân, không phải là hắn, mà là hoàng đế, cũng có thể là một trong các vị Vương gia khác.
Nàng tưởng rằng... giữa bọn họ, đã có thể tin tưởng nhau, dựa vào nhau, cùng nhau vượt qua tất cả mọi chuyện. Lẽ nào trận chiến với quân Khuyển Nhung và công cuộc đẩy lùi nội loạn kia vẫn không đủ để chứng minh tâm ý của nàng ư?
Hắn chỉ cần nói một câu, hắn muốn giang sơn này, nàng chắc chắn sẽ nguyện ý tranh đoạt vì hắn.
Giương mắt nhìn nam tử phong hoa tuyệt đại trước mặt, khóe môi Trần Hy Hy nhạt nhẽo cong lên.
Là nàng quá tự đề cao bản thân mình... Hay là... hắn căn bản không hề tin nàng?
“Thái tử còn nhớ trước đây, ta đã từng nói với người một câu không?”
Tròng mắt Triệu Minh thoáng động, nhưng không chờ hắn trả lời, thiếu nữ đã cất giọng, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng:
“Ta nói, nam nhân của ta đời này chỉ được có một mình ta. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận cùng chia sẻ trượng phu.”
Hơn nữa, trong phong thư kia còn nhắc đến, người hòa thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý, công chúa trân bảo của Hạ quốc, như vậy chắc chắn phân vị chỉ có cao chứ không thể thấp hơn nàng.
Trần Hy Hy rất muốn bật cười, vậy thì cái danh Thái tử phi hiện giờ của nàng, chẳng phải quá đỗi châm chọc hay sao?
“Nàng muốn rời đi?”
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt sâu hút cũng thẳng tắp nhìn nàng, dường như ẩn trong đó là những gợn sóng đang trực chờ dâng trào. Trần Hy Hy không chút sợ hãi đáp lại cái nhìn của hắn, cười nói:
“Phải!”
Một chữ thật gọn gàng, dứt khoát.
Khóe môi đỏ thắm của Triệu Minh thoáng hiện lên một nụ cười giễu cợt. Hắn nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, hắn biết rằng, đây mới thực sự nàng.
Một Trần Hy Hy lạnh lùng quyết đoán, kiên định với lựa chọn của mình.
Khi đặt bút chấp thuận việc sẽ lấy công chúa Hạ quốc, hắn đã mườn tượng ra tình cảnh này, nhưng hiện tại, khi bản thân thực sự phải đối mặt với đôi mắt trong sáng, lạnh lùng kia, thâm tâm Triệu Minh không khỏi dấy lên nỗi bàng hoàng cùng sợ hãi chưa từng có.
Mười chín năm nay, Triệu Minh chưa từng trải qua loại cảm giác ấy. Hắn từ lâu đã luyện thành thói quen có thể dửng dưng, bình thản trước mọi chuyện. Chỉ có người con gái này, nàng ấy hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của hắn.
Thì ra, một khi tâm động, lòng liền đau.
Tình động, mệt mỏi cả đời.
Ngực trái truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, Triệu Minh âm thầm dùng nội lực khắc chế, run giọng cất lời:
“Trần Hy Hy, nàng thực sự muốn rời khỏi bản cung? Nếu bản cung nói với nàng, đây chỉ là kế sách tạm thời, nàng có tin không? Đợi đến khi Thiên triều bình ổn, lời hứa kia, bản cung chắc chắn sẽ thực hiện.”
Những việc hắn làm, trước giờ vốn dĩ chẳng cần giải thích với ai. Nhưng hắn không muốn... hắn không thể trơ mắt nhìn người con gái này rời xa mình.
Vành mắt cay xè, thiếu nữ hít sâu một hơi, đáy lòng tràn ngập chua xót.
Gió chợt nổi lên, lạnh lẽo, mạnh mẽ thổi bay mái tóc hai người. Thiếu nữ đưa tay gỡ lấy mái tóc, lông mi thật dài run rẩy, yếu ớt lay động.
Ở thời khắc thấy nàng chậm rãi lắc đầu, dung nhan hoa lệ bức người của Triệu Minh cuối cùng cũng trở nên trắng bệch. Hắn đứng dậy, loạng choạng lùi lại, bàn tay dưới áo đã nắm chặt.
“Thái tử!”
Nhìn bóng dáng cô độc ấy xoay lưng muốn rời đi, Trần Hy Hy đột ngột thốt lên một tiếng tràn ngập kinh hãi.
Cả người Triệu Minh cứng đờ, bởi vì... hắn cảm nhận được nước mắt nóng hổi của thiếu nữ thấm đẫm lưng hắn.
Bàn tay nàng vòng ra phía trước, mười ngón tay dùng sức nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, thanh âm nghẹn ngào:
“Thái tử, người cứ thế mà rời đi như vậy sao? Ta vẫn còn lời chưa nói hết...”
Một thoáng kinh ngạc lướt qua dung nhan khuynh thành, Triệu Minh nhắm mắt, môi đỏ cong lên có chút tự giễu, trả lời:
“Trần Hy Hy, nàng vừa nói muốn rời đi, hiện tại, bản cung... không còn sức lực đâu để nghe nàng nói nữa...”
Dứt lời, khẽ kéo tay thiếu nữ ra.
Trần Hy Hy lại bướng bỉnh nắm chặt tay hắn, lời nói cất giấu tận đáy lòng tuôn ra như mưa, gấp gáp đến độ khiến trật tự câu chữ có chút lộn xộn:
“Thái tử... ta... ta... Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ rời đi... Nhưng... nhưng... hiện tại, đã cùng người trải qua nhiều chuyện như vậy, ta có thể bỏ mặc người được sao?”
Sợ Triệu Minh không tin, nàng lập tức từ sau lưng vòng đến trước mặt hắn, hai mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm kia, thanh âm nghẹn ngào mà tràn ngập kiên định:
“Ta tin tưởng Thái tử. Cả đời này... nguyện cùng người ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão'*.”
Ông trời ơi, người nam nhân này, hắn đã phải gánh lấy quá nhiều trách nhiệm. Nàng biết, lấy Hạ quốc công chúa, không phải là chủ ý của hắn.
Đại Nam quốc ngoại hưng nội suy, lúc này rất cần có thời gian để phục hồi và phát triển. Mà Hạ quốc, xét về mọi mặt, chính là một tấm lá chắn tốt nhất bảo vệ Thiên triều trước móng vuốt của các nước lân bang.
Nếu hắn không phải là Thái tử, nàng chắc chắn sẽ không ngần ngại mà quay lưng rời đi.
Nhưng vì số mệnh của hắn có liên quan đến an nguy của Thiên triều, nàng biết, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Triệu Minh, hắn đã không ngại hạ mình để lấy Hạ quốc công chúa - một người hắn chưa từng gặp mặt, chưa từng động tâm, vậy thì... việc nhún nhường, từ bỏ suy nghĩ ích kỷ kia có gì nàng lại không làm được chứ?
Nàng chỉ cần biết... Hắn vẫn là Triệu Minh... Triệu Minh nàng đặt cược cả trái tim để yêu là đủ rồi.
Quãng đường khó khăn sau này, ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng.
Chú thích:
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*: chữ Hán (執子之手,與子偕老). Ý chỉ tình yêu chung thủy, mãi mãi không đổi thay, nguyện cùng nhau đi đến cuối đời.