• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông, tháng 11, Trường An.

Từng bông tuyết rì rào bên ngoài cửa sổ. Trong thư phòng, trên đa bảo các bày đầy sách, một chiếc đai lưng đặt trên bàn trà, trên đai lưng treo một túi cá màu bạc.

Một khối ngư phù rơi ra bên ngoài, chính giữa nhô lên một chữ "Cùng", hai bên phân biệt khắc "Thái Tử Tả Xuân Phường" và "Tán thiện đại phu Đỗ Hữu Lân".

Đỗ Hữu Lân ngồi trên giường, chuyên chú phẩm duyệt cuốn sách trong tay, đắm chìm ở trong tiên hiền học thuật.

Bất chợt nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, thê tử thứ hai Lư Phong Nương hốt hoảng hô to “Lang quân” rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đỗ Hữu Lân bị quấy rầy thanh tĩnh khó chịu nhíu mày lại, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

“Không xong.” Lư Phong Nương sốt ruột đến mức nói cà lăm: “Ngũ Lang ra ngoài bị người ta ức hiếp!”

Đỗ Hữu Lân đặt cuốn sách xuống, không nhịn được nói: “Từ từ nói chuyện.”

“Liễu Tích kéo Ngũ Lang đến phường Bình Khang, không biết xung đột với tên ăn chơi nhà nào, động... động thủ rồi.”

"Súc sinh, dám đi tới loại địa phương đó." Đỗ Hữu Lân hung tợn quát lên: "Còn không kéo về? Lưu lại bên ngoài để hủy hoại thanh danh của Đỗ thị Kinh Triệu phải không?"

“Hài nhi của ta chưa từng đi tới loại địa phương đó bao giờ? Còn không phải là bị tên đại nữ tế (1) của ngươi kéo đi sao.”

Nữ tế (1): con rể

Trên gương mặt béo của Lư Phong Nương tràn đầy ủy khuất, lời nói không rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là dậm chân quay người, vẫy tay gọi gã sai vặt ở ngoài thư phòng đi vào.

“Nhanh, ngươi tới nói.”

Đỗ Hữu Lân thấy là gã sai vặt ở bên người của đại nữ tế, trong mắt lộ ra chán ghét, nghiêng người qua bên khác.

“Hồi bẩm A Lang, lang quân nhà ta chỉ muốn dẫn Đỗ Ngũ Lang đến dùng trà trong Nam Khúc, Đỗ Ngũ Lang thấy phía đông phường lâu là dinh thự Hữu tướng, bỗng hỏi một câu ‘sao Hữu tướng có thể ở địa phương oanh hồng liễu lục như thế này’, đúng lúc bị Cát Đại Lang nghe thấy, thế là đã nổi lên tranh cãi, Cát Đại Lang sai người bắt giữ Đỗ Ngũ Lang, nói muốn lôi đến tướng phủ để xin lỗi.”

Nghe đến đó, sắc mặt của Đỗ Hữu Lân bỗng thay đổi, hỏi: “Cát Đại Lang nào?”

“Là trưởng tử của nhà Cát phủ pháp tào Kinh Triệu.”

Đỗ Hữu Lân đột nhiên đứng dậy, xỏ giày đi ra ngoài hô: “Toàn Thụy.”

“Nhanh đi lôi tên súc sinh kia về!”

“Vâng.”

Toàn Thụy kêu tên sai vặt nọ dẫn đường, vội vàng đi về phía phường Bình Khang.

Đỗ Hữu Lân một mặt không vui, đi tới đi lui hai bước lại ngồi xuống, cầm cuốn sách lên tiếp tục xem.

Rất lâu.

Lư Phong Nương đứng chờ ở hành lang, thấy quản sự Toàn Thụy một thân một mình vội vàng chạy về.

“Ngũ Lang đâu rồi?”

“Tiểu nhân không tìm thấy Ngũ Lang.”

Toàn Thụy thở phì phò, vừa trả lời chủ mẫu vừa gõ cửa thư phòng.

“Ý gì?” Lư Phong Nương kinh hãi thất thố, vội vàng hỏi: “Không tìm thấy là ý gì?”

“Cát Đại Lang không có bắt Ngũ Lang đi tới phủ Hữu tướng, nhưng không biết đã dẫn tới nơi nào, tiểu nhân đã kêu người tìm kiếm ở gần đó.”

Nói đến đây, Toàn Thụy muốn nói lại thôi.

Đỗ Hữu Lân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa đi ra.

“A Lang.” Toàn Thụy thấp giọng nói: “Nghe người xung quanh nói hôm nay Nam Khúc có người chết, chỉ sợ có đại sự, A Lang có thể đứng ra đi đến Cát gia một lần hay không?”

Lư Phong Nương nghe thấy có án mạng xảy ra, sợ đến mức lung lay sắp đổ, vội nói: “Lang quân, ngươi nhanh đi cầu......”

“Im ngay.” Đỗ Hữu Lân quát thê tử, căn dặn: “Tiếp tục tìm, khi nào tìm được Ngũ Lang lại nói.”

Toàn Thụy xoa xoa cái trán, nói: “A Lang, trong phủ chỉ có hơn 10 người hầu, tiểu nhân có thể đến Ngụy gia ở đối diện mượn ít người cùng đi tìm kiếm hay không?”

Đỗ Hữu Lân thoạt nhìn như bình tĩnh, thật ra cũng không có chủ ý gì, hỏi: “Có được không?”

“Tiểu nhân đi làm ngay.”

~~

Lần này Lư Phong Nương trực tiếp chạy tới bên cửa, vừa chờ vừa không ngừng lo nghĩ.

Cuối cùng, tỳ nữ Thanh Lam giơ ngón tay lên nói: “Nương tử, mau nhìn.”

Chỉ thấy hai người hầu mặc áo xanh đang chạy tới bên này, một người trong đó còn cõng người trên lưng, từ xa xa kêu to với bên này.

“Tìm được rồi, là chúng ta tìm được Đỗ Ngũ Lang!”

“Hài nhi của ta!” Lư Phong Nương mừng rỡ, vừa hô to vừa khóc tiến lên tiếp đón.

Hai người hầu của Ngụy gia có chút nhiệt tình, một người tiếp tục chạy về phía trước, cõng Đỗ Ngũ Lang tiến vào trong viện, một người khác lại không ngừng an ủi.

“Nương tử Đỗ gia yên tâm, còn sống......tiểu nhân đã quan sát qua rồi, vốn cho rằng không còn thở, nhưng nhìn kỹ lại, còn sống, vẫn còn sống.”

Rõ ràng, có thể cứu được tiểu lang quân của Đỗ gia về, bọn họ cũng rất cao hứng.

Thật vất vả đặt thiếu niên bị hôn mê xuống hành lang của tiền viện Đỗ Trạch.

Thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi, tướng mạo rất ưa nhìn, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy một loại khí chất không tầm thường.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trên cổ còn có vết máu ứ đọng, hiển nhiên đã từng bị người ta hung hăng bóp chặt.

“Hài nhi của ta......”

Lư Phong Nương khóc lớn nhào tới phía trước, nhưng khi nhìn kỹ lại, tiếng kêu trong miệng đột ngột im tắp.

Sau khi ngạc nhiên một lát, Lư Phong Nương kinh ngạc nói: “Đây không phải là nhi tử của ta.”

“Đó không phải là lang quân Đỗ gia sao?”

Hai người hầu của Ngụy gia nhìn nhau.

“Làm sao lại không phải là lang quân Đỗ gia? Lúc chúng ta tìm được......”

Bỗng nhiên, ngoài đại môn vang lên tiếng ồn ào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang