Đỗ Cấm rất biết cách đối nhân xử thế, không quên sai người chuẩn bị đồ ăn trưa cho Tiết Bạch, Thanh Lam.
Nhưng mà sau khi ăn trưa, Tiết Bạch ngồi đợi rất lâu trong biệt viện của Thái Tử lại không thấy nàng trở về.
Thẳng đến một người trung niên mặc một chiếc áo màu đỏ tay áo hình tròn xuất hiện.
Đối phương khoảng chừng 40 tuổi, khom lưng uốn eo, tướng mạo xấu xí, hai mắt nhô ra, trán nhô, răng hô uốn lượn, trên mặt không râu. . . Hẳn là một tên hoạn quan (*).
*Hoạn quan: thái giám
"Mỗ chính là hoạn quan Đông cung Lý Tĩnh Trung, xin hỏi vị này chính là Tiết lang quân?"
Giọng của Lý Tĩnh Trung rất kỳ quái, hẳn là chưa tới thời kì vỡ giọng thì đã bị thiến.
Tiết Bạch vội vàng thi lễ, nói: "Đúng vậy."
Lý Tĩnh Trung tiến đến trước người Tiết Bạch, nhỏ giọng nói: "Lý Lâm Phủ phái người đến, lý do là thăm viếng, nhưng rõ ràng là cho người đến để lục soát.”
Không đợi Tiết Bạch phản ứng, gã nhấc tay lên nói: "Thỉnh Tiết lang quân đi qua bên này."
Bọn họ ra khỏi phòng phụ, không dám đi về phía tiền viện, mà bước dọc theo hành lang đi đến sân sau.
Đến cuối hành lang, Lý Tĩnh Trung cúi đầu nhìn qua, thấy giày của Tiết Bạch và Thanh Lam vẫn còn ở tiền viện, vội vàng gọi mấy tên tiểu hoạn quan lấy giày tới cho bọn hắn.
Tiết Bạch không nói gì, nhìn thoáng qua phía tiền viện.
Thanh Lam chép miệng một cái rồi mới xỏ vào đôi giày của tiểu hoạn quan, bởi vì giày hơi lớn, nên đi đường khá khó khăn.
Xuyên qua hai viện tử nhỏ, chỉ thấy phía sau cửa hông đã có một chiếc xe ngưa nhỏ dùng để vận chuyển nước rửa chén vo gạo, phía trên là một chiếc vạc lớn, bên cạnh xe còn có rất nhiều người đàn ông ăn mặc như nô bộc, thân hình từng người đều cao lớn cường tráng.
Lý Tĩnh Trung dẫn Tiết Bạch đến bên cạnh chiếc vạc, nói: "Bên ngoài có người đang nhìn chằm chằm, hai ngươi tạm thời ủy khuất một chút. Chiếc vạc này rất sạch sẽ, thường xuyên dùng để đựng nước trong nhà bếp.
Tiết Bạch không tình nguyện đi vào nói: "Chúng ta có chứng cứ có thể chứng minh Đỗ gia trong sạch."
"Đúng vậy." Lý Tĩnh Trung vội la lên: "Nhưng chứng cớ này từ đâu mà đến? Cũng không thể nói là Thái tử sai người đi lấy, rồi giao ra để rửa sạch nỗi oan cho Đỗ gia được, các ngươi phải nấp kỹ thì mới có thể dùng được những chứng cứ này."
"Tỷ đệ Đỗ gia ở đâu?"
"Lẽ ra cũng phải gửi đi, nhưng bây giờ làm gì có thời gian để bận tâm nữa chứ?"
"Bây giờ bên ngoài đang có người nhìn chằm chằm, vạn nhất bị bắt càng không giải thích rõ được." Tiết Bạch nói xong hỏi thêm: "Có khi nào đối phương đang cố ý bức chúng ta lộ ra sơ hở hay không?"
Lý Tĩnh Trung gấp đến độ dậm chân nói: "Yên tâm, ta đã an bài thỏa đáng. . . Các ngươi đi nhanh, hoàn cảnh bây giờ của Thái tử không được tốt lắm."
Gã thật sự sốt ruột, thò tay dìu Thanh Lam vào trong vạc, lại tới đỡ Tiết Bạch.
Tiết Bạch đi vào, Thanh Lam thấy hắn ngồi gần như vậy, vội vàng nhắm mắt, hai tay che trước ngực.
"Ngồi xổm xuống." Lý Tĩnh Trung liên tục thúc giục, tự tay cầm lấy một tấm ván tròn đậy lên trên.
Hai người cứ thế ngồi xổm trong vạc, diện tích có chút chật.
Khi nắp đậy xuống, trong vạc chìm vào bóng tối, chỉ còn một chút ánh sáng le lói qua khe hở của nắp gỗ
Lý Tĩnh Trung ở bên ngoài phân phó nói: "Nhanh, đưa thùng nước rửa chén vo gạo lên, buộc cho thật chặt, chớ để. . . người bên ngoài nhìn ra manh mối"
"Được rồi, đi đi. "
Chiếc vạc lớn lung lay vài lần, sau đó là tiếng xe ngựa lăn bánh vang lên.
Trên xe rất xóc nảy, Tiết Bạch và Thanh Lam thỉnh thoảng đụng vào nhau, lúc đầu Thanh Lam rất bối rối, dần dần mới quen thuộc.
Qua cực kỳ lâu xe ngựa mới dừng lại.
Vạc lớn bị người nhấc lên, lắc lư vô cùng mạnh, Thanh Lam "YAA.A.A.." một tiếng, hoàn toàn ngã vào trong ngực Tiết Bạch.
Tiết Bạch mặc kệ nàng, thò tay đẩy chiếc nắp bên trên, nhưng nắp vặc cũng đã bị dây thừng buộc lại.
Xuyên thấu qua khe hở, hắn nhìn thấy vị trí hiện giờ là một chỗ rừng núi hoang vắng.
"Thả chúng ta ra ngoài!"
Bên ngoài không hề có động tĩnh gì, vạc lớn lắc lư vài lần rồi được đặt xuống trên mặt đất, tiếp theo vang lên những âm thanh sàn sạt rất nhỏ.
Giống như mưa rơi trên hiên nhà.
Trong nháy mắt, Tiết Bạch nghĩ tới rất nhiều chi tiết vừa xong, trong lòng biết rõ đây là muốn chôn sống hắn cùng với Thanh Lam.
Hắn dồn sức đụng vào nắp vạc bên trên, mới phá mở được một chút, có đại hán lập tức đạp lên trên.
Mắt thấy không đẩy ra ngoài được, hắn vội vàng hô lớn: "Giết chúng ta không hề có chỗ tốt, chỉ khiến cho chủ nhân của các ngươi tăng thêm tai họa."
"Sa sa sa sa. . ."
"Các ngươi muốn gì ta đều có thể cho! Tin ta, ta không hề giống với nhưng người khác trên đời, ta có thể cho các ngươi rất nhiều thứ! Các ngươi muốn tiền không? Muốn bao nhiêu cứ việc mở miệng."
Thanh Lam cũng đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, đưa hai tay đẩy nắp vạc, khóc lóc cầu xin: "Van các ngươi. . . Thả chúng ta đi. . . Cầu các ngươi. . ."
Trong hỗn loạn, bỗng nhiên nàng cảm thấy hai tay của Tiết Bạch đang sờ tới chân của mình, không khỏi càng thêm sợ hãi thét lớn.
"A! Đừng như vậy. . ."
Tiếng sàn sạt không ngừng vang lên, sau đó càng dần càng nhỏ.
Cuối cùng khe hở giữa nắp vặc và miệng vạc không còn nữa...ánh sáng biến mất, cũng không còn nghe được tiếng động bên ngoài nữa
Chỉ còn lại toàn là bóng tối.